Lúc Vương Vu Dạng tỉnh ngoài trời đã sáng choang, nhiệt độ trong phòng vừa phải.
Anh vò mái tóc hơi rối của mình, đứa nhỏ kia không chỉ sửa cầu chì, còn mở điều hòa cho mình.
Ân cần thế ư?
Vương Vu Dạng lê dép ra ngoài: "Tiểu Dịch?"
Vương Vu Dạng gọi một cuộc điện thoại, kêu mấy tiếng thì người bên kia bắt máy. Anh còn ngái ngủ, mặt mày rã rời: "Không phải nói cậu đừng bán à?"
Chu Dịch ở đầu dây bên kia: "Chỉ là bán đồ ăn sáng, không phải giết người, không ảnh hưởng vết thương."
"Được rồi, tiểu chó săn giỏi giang chăm chỉ." Vương Vu Dạng nói.
Chu Dịch: "..."
Vương Vu Dạng đi xuống nhà bếp: "Chú có đồ ăn sáng không?"
"Không." Chu Dịch cúp máy.
Vương Vu Dạng phát hiện đèn nồi cơm bật sáng, đang ở chế độ giữ ấm. Anh mở ra nhìn, đầu óc có phần ngái ngủ nhất thời biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Trong nồi là cháo rau cải thơm ngát nóng hổi, còn có trứng luộc đã được bóc vỏ.
Trước mắt Vương Vu Dạng hiện lên hình ảnh đứa nhỏ nọ cặm cụi trong bếp nhặt rau vo gạo rồi lột vỏ trứng, rất đáng yêu, nhưng không ăn được.
Một thanh niên cường tráng hơn mình rất nhiều, vừa nam tính vừa cực kỳ mạnh mẽ cứng rắn, chắc chắn sẽ không nằm dưới.
Về phần bị ăn...
Thôi, vẫn cứ đi ăn sáng cái đã.
Chu Dịch dọn hàng xong cũng không về, hành tung thất thường.
Hơn mười giờ sáng, Vương Vu Dạng kêu Hà Trường Tiến đến Xuân Lai với mình, đoán chừng cậu ta sẽ mang chữ cầu an đến.
Dẫn theo Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/158621/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.