Vương Vu Dạng bị phản ứng của thanh niên chọc cười: "Sao Tiểu Dịch lại sợ như vậy, chú cũng đâu phải thú dữ ăn thịt."
Chu Dịch nghiêm mặt: "Thú dữ cũng không sánh bằng anh."
Vương Vu Dạng đứng dậy, động tác tao nhã như thể một chú mèo cao quý.
Chu Dịch đã quen cách sống lạnh lùng tàn nhẫn, bản tính sói dữ ẩn từ trong xương, thế nhưng lại lùi về hai bước khi lướt qua ánh nhìn biếng nhác lại chẳng nhìn rõ thứ gì của người đàn ông trước mặt.
Vương Vu Dạng tới gần, híp mắt cười: "Tiểu Dịch đang căng thẳng ha."
Mặt Chu Dịch không có cảm xúc: "Ai căng thẳng?"
Vừa dứt lời, hắn lập tức quay người bước ra ngoài, hoảng loạn suýt chút nữa đụng vào cửa.
Vương Vu Dạng đứng cười ha ha, cười một hồi lâu mới thấy đủ.
Anh đưa tay lau khóe mắt, cúi đầu nhìn giọt nước trên tay, số lần cười thoải mái đến chảy cả nước mắt thế này chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay.
Lần nữa được hồi sinh kể từ khi sống lại.
Vương Vu Dạng âm thầm cười, kiếp này có một đứa nhỏ dễ trêu bên cạnh, cả cơ hội tìm ra lời giải nơi nút thắt bí ẩn. Xem ra thú vị hơn kiếp trước.
Buổi sáng cuối tuần, Hà Trường Tiến đến tìm Vương Vu Dạng đến nhà Tiểu Khâu ăn cơm.
Vương Vu Dạng nằm dài trên sofa, uể oải.
Hà Trường Tiến chạy vào, không chịu nổi độ lạnh trong phòng, người run lên: "Anh Vương, anh đừng ở riết trong phòng rồi mở điều hòa như vậy, coi chừng sinh bệnh đó."
Vương Vu Dạng quay đầu sang nhìn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/158613/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.