Công việc làm ăn của Trần Dị đột nhiên bành trướng hẳn. Cơ duyên đến trong một dịp anh tiếp đãi một cặp vợ chồng đang đi hưởng tuần trăng mật, anh mời họ cùng về trang trại ngoài quê chơi và vậy là mối giao hảo được dựng lên từ đó. Gia đình hai vợ chồng này sở hữu một nhà xưởng chủ yếu sản xuất đồ điện gia dụng, khu vực Âu Mĩ là thị trường tiêu thụ chính, tuy nhiên vẫn chưa phát triển tại thị trường Colombia. Trần Dị giành được khách hàng lớn từ tay đối thủ người Hàn Quốc, tận dụng nguồn tài nguyên của mình để trở thành đại lý duy nhất ở Colombia.
Hai mươi năm trước rõ ràng anh chưa từng học và cũng chưa từng đụng đến những thứ này, kiến thức về lý thuyết là con số không tròn trĩnh, hoàn toàn dựa hết vào sự khôn ngoan để dễ dàng thành thạo được mọi thứ. Miêu Tĩnh hỏi anh lấy đâu ra tự tin và tài phán đoán để phân biệt độ chân thật trong con người của những người anh đã tiếp xúc. Trần Dị nhún vai, rõ là nơi ngón tay chẳng có gì cả, anh vẫn làm bộ bình thản rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả làn khói, giọng lười biếng nhắc lại sự tích năm xưa ở hộp đêm có yêu ma quỷ quái gì mà anh chưa gặp. Mọi ngả đường đều dẫn đến thành Rome, luôn luôn có cách để hoàn thành công việc.
Câu trả lời làm Miêu Tĩnh phải nhoẻn môi cười, cúi đầu vuốt cái bụng đã nhô ra của mình, tự nhủ bình thường thai giáo nhất định không được để ông bố không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882696/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.