Tàu chạy lúc một giờ sáng, kế đó tiếp tục bay chuyến sớm từ Lâm Giang đến sân bay quốc tế Charles de Gaulle của Pháp, dừng lại năm tiếng rồi bay chuyển tiếp về phía Santa Fe, Bogota – thủ đô của Colombia. Toàn bộ hành trình tốn bốn chục tiếng đồng hồ.
Phí đi lại của Miêu Tĩnh do công ty phụ trách, còn vé tàu và vé máy bay của Trần Dị do Miêu Tĩnh chi trả. Gần bốn vạn lộ phí đã ngốn hết sạch số tiền tiết kiệm ít ỏi cuối cùng của cô, ép Trần Dị lên tàu dưới tình cảnh nghèo trắng tay.
Cả hai ôm khít nhau, cho quãng thời gian đằng đẵng trôi qua trong tĩnh lặng, người khẽ chao đảo theo tốc độ tàu chạy, mang tới sự váng vất và bập bềnh diệu kỳ. Thật hiếm khi, Trần Dị khẽ vuốt v e mái tóc và bờ vai Miêu Tĩnh, chóp mũi cùng vầng trán cọ nhè nhẹ và chậm rãi vào gò má và tai cô, mọi tình cảm chợt bộc phát ngay giờ khắc này. Mắt trướng đau, nóng rẫy. Sóng cuộn trào, khuấy đảo và tàn phá lồ ng ngực. Lúc chua, lúc đắng, rồi đột ngột chuyển vị ngọt. “Muốn có được”, thứ cảm giác mờ nhạt đã bị anh bỏ lại năm mười chín tuổi. Và những năm tháng sau đó, anh cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩ nào để cho rằng mình vẫn có thể “có được”. Ấy chính là Miêu Tĩnh, một Miêu Tĩnh vừa ương ngạnh nghiêm túc, vừa thanh cao kiêu ngạo. Cô bảo một ngày nào đó cô sẽ đi đến phương trời khác thật cao thật xa, cô và anh khác biệt nhau một trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882671/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.