Lễ Giáng sinh đầu tiên Miêu Tĩnh đón khi lên đại học. Nhà trường tổ chức hẹn hò nhóm và văn nghệ tiệc tối. Cô nhận được rất nhiều táo và những món quà nhỏ.
Đêm bình an 24 tháng 12, sinh nhật hai mươi tuổi của Trần Dị.
Đó là lần cuối cô thử gọi cho anh, số máy đã thành một dãy số rỗng từ lâu. Đằng Thành vẫn bình yên vô sự. Những người cô liên lạc được đều bảo Trần Dị ra ngoài phấn đấu làm việc rồi, anh đã chạy theo sự nghiệp lớn lao của mình. Ngay cả cảnh sát Chu cũng giải thích kiểu đấy, nhắn nhủ Miêu Tĩnh đừng lo lắng, cứ tập trung học hành đi.
Cô bình tĩnh đón nhận sự thật này.
Sớm đã có dấu hiệu báo trước cảnh mỗi người đi một ngả. Nếu cả hai mất đi sợi dây ràng buộc của cuộc đời, ắt sẽ trở thành những con người xa lạ không tồn tại bất cứ chủ đề chung nào. Hơn nữa trước đó cũng đã nói, anh cho cô tám vạn tệ, đủ để cô trang trải bốn năm đại học mà không cần phải phiền hà đến anh nữa.
Nói anh tốt, thực chất là anh trọng nghĩa, còn nói anh tệ thì cũng chính là sự vô tình anh dành cho cô. Tóm lại rằng hai người không còn vướng bận gì, tự vui với niềm vui riêng. Lãng quên được, bỏ qua được những chuyện trước kia có khi lại cần thiết, giờ chỉ cần sống cho trọn vẹn cuộc sống hạnh phúc của mình.
Miêu Tĩnh đã sống rất nghiêm túc. Tháp ngà dựng trong thành phố lớn được ví như một thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882666/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.