Miêu Tĩnh không hề nói đùa.
Con dao gọt trái cây này đã cũ, là món đồ mười mấy năm trước Trần Dị đưa Miêu Tĩnh để cô nhét dưới gối đầu làm vật phòng thân. Cán dao dài bằng bạc, cầm trong tay rất nặng, nhỏ nhưng cực sắc bén, sơ sẩy cái là ngón tay đứt một đường như chơi. Nên hiển nhiên mặt Trần Dị chẳng thể làm khó được nó. Dù da mặt anh có dày cỡ nào, chỉ cần tay Miêu Tĩnh hơi dùng sức, cứa ngang da một cái là máu tức khắc chầm chậm rỉ ra.
Tí đau ấy với Trần Dị mà nói chả hề hấn gì. Dẫu cánh tay anh đang quấn băng vải, nhưng ngón tay vẫn có thể linh hoạt khống chế cổ tay cô. Song nhìn nét mặt vô cùng nghiêm túc của cô, anh lại nảy ý xấu, không nén nổi cười. Con nhỏ chết giẫm này có biết anh là ai, từng nắm gì trong tay, từng sống cuộc sống thế nào không?
Mẹ kiếp, đúng là giỏi lắm rồi, lại còn cầm dao chĩa thẳng vào người đang nằm trên giường bệnh cơ đấy.
“Trần Dị!!”
Cô thấy anh cười không nể nang gì, hàng mày mảnh nhướng cao, cổ tay khẽ dồn lực. Trần Dị bỗng thấy má mình nhói cơn đau lạnh buốt như bị kim châm chích, giọt máu lăn thành một đường trượt thoắt từ gò má xuống. Bộ mặt với nụ cười đầy ngạo mạn phản chiếu rõ mồn một trong đôi mắt cô dần vụt tắt, sau cùng đọng lại ở khóe môi ý cười nhàn nhạt bất cần đời, con ngươi đen sáng rỡ, ngữ khí vẫn ung dung ngỗ ngược.
“Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882662/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.