Tỉnh rồi!
Vẫn là gã Trần Dị đốn mạt đấy.
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc Trần Dị cũng được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường, tuy nhiên vẫn cần hỗ trợ điều trị bằng buồng oxy cao áp thêm vài đợt nữa nhằm đẩy mạnh quá trình hồi phục chức năng của não.
“Em là ai?” Miêu Tĩnh nhìn anh bằng cặp mặt đờ đẫn, “Còn nhận ra em không?”
Anh trầm mặc chẳng nói gì, tựa hồ không biết phải trả lời thế nào, thật lâu sau mới cất giọng thều thào: “Người nhà.”
“Em tên gì?”
“Miêu Tĩnh.”
Miêu Tĩnh sờ sờ đầu anh.
Trần Dị dần dần lấy lại chút sức sống, dù sao trông bề ngoài cũng không quá chật vật, hốc mắt trũng sâu, cằm xanh một mảng, tinh thần có phần suy sút yếu ớt. Miêu Tĩnh trông chừng anh suốt đêm suốt ngày, thân hình vốn đã mảnh khảnh nay càng gầy thêm. Anh vụng về nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay day day.
“Lấy cái gương cho tôi soi xem.”
“Soi gì?”
“Cô thành ra thế này rồi thì tôi bây giờ thảm hại cỡ nào?”Anh hừ khẽ, “Nửa đời trước ông đây chưa khi nào xấu đâu.”
Ừm, đúng thật là không xấu. Có điều nằm bao nhiêu ngày, xương trơ cả ra, cằm lún phún râu.
“Cạo râu cho tôi cái?”
Miêu Tĩnh đi tìm dao cạo râu thật. Đầu tiên là đắp khăn nóng trước, sau đó xịt bọt lên dao cạo. Trần Dị thỏa mãn híp mắt ngửa cằm, hưởng thụ cảm giác mảng râu được cạo sạch bằng ngón tay lành lạnh của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882653/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.