Trần Dị vừa nhổm người dậy, Miêu Tĩnh tức thì thức giấc. Nằm cuộn người trên sô pha suốt một đêm, hai người đều đau eo nhức lưng, tứ chi cứng ngắc.
Khi một người cảm thấy thể xác mình khoan khoái, thì có thể tạm thời hòa giải với thế giới này. Tiếng huýt sáo khẽ khàng truyền ra từ phòng tắm, vài phút đồng hồ sau, Trần Dị quẳng lên đầu cô chiếc khăn tắm nửa khô nửa ướt mình vừa dùng qua, giọng điệu lạnh nhạt đầy khiêu ngạo và bất cần đời: “Tắm đi.”
Hôm qua hai người châm chích nhau chết đi sống lại, rạng sáng nay lại thành thế này, xem tình hình kiểu gì cũng thấy quái gở.
Nói ra, hôm qua ai thua ai thắng?
Miêu Tĩnh chỉ mặc độc bộ nội y trên người, chiếc váy rơi bên cạnh sô pha dính những vết lốm đốm loang lổ, mặt đùi trong vẫn còn cảm giác râm ran, người ngợm quả thực không được dễ chịu cho lắm. Cô nhấc mí mắt, trao cho anh một cái nhìn sâu xa khó hiểu. Trần Dị quét lưỡi đẩy má trong, nở nụ cười hư hỏng.
Xe ben còn cao cấp hơn anh.
Anh lười biếng ngồi ở sô pha hút bù một điếu thuốc, bàn tay kẹp điếu thuốc lá gác hờ hững trên thành sô pha. Nhớ tới điều gì, mày anh bất giác nhíu lại, tận đến khi thấy Miêu Tĩnh bước khỏi phòng tắm, đi thẳng vào buồng anh, mở tủ chọn quần áo, sau cùng lôi đồ của anh ra.
Sao? Dọn buồng mình trống huơ trống hoác, giờ áo rách quần manh, còn phải mặc đỡ quần áo của anh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882647/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.