Cô khẽ cười, cặp mắt chợt ngời sáng, vui mừng nhìn anh: “Phải cảm ơn anh, những năm học đại học em sống rất tốt.
Cảm ơn số tiền anh cho em, để em thêm tự tin đứng giữa một thành phố lớn xa lạ, chưa bao giờ phải bận tâm, lo nghĩ về cuộc sống.
Em đã thử làm rất nhiều chuyện, em thử yêu đương, thử trang điểm ăn diện, thử tiếp xúc với những người ở tầng lớp cao hơn.
Trong các dịp xã giao và tiệc rượu cao cấp, hình như không một ai biết, em từng là đứa con riêng cơm ăn chẳng đủ no.”
Trần Dị bình tĩnh nhìn cô.
Đong đầy trong mắt Miêu Tĩnh là ánh sáng mềm mại.
Cô duỗi ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, cẩn thận chạm lên khuôn mặt anh tuấn của anh, thấp giọng thủ thỉ: “Trần Dị, với em mà nói, anh là người đầu tiên giúp đỡ em.
Em nghĩ chắc đây là kết quả anh mong muốn nhỉ, để em được đi đến một phương trời thật cao hơn, thật xa hơn nữa.”
“Tốt.” Anh nhắm mắt, hàng mi đen nhẹ run, ngửa đầu nghẹn lời, yết hầu chuyển động: “Cô làm tốt lắm.”
Cô thận trọng đặt một nụ hôn khẽ ngay giữa trán anh, sợi tóc thơm ngát lướt qua má anh, hỏi dò: “Muốn làm với em không? Sáu năm, em thường hay nhớ về ngày ấy.”
“Sao lại không?” Nét cười tàn nhẫn nở rộ bên khóe môi anh, “Kỳ nghỉ hè đó, chẳng phải cô đã chủ động hiến thân ư?”
Miêu Tĩnh cười xinh đẹp, nụ cười trong trẻo như nước mùa thu.
Cô đứng thoải mái tự nhiên trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882637/chuong-31.html