Hai người trong buồng ngủ mạnh ai làm việc người nấy, khi Lư Chính Tư bước vào mới có tiếng nói chuyện.
Trần Dị ngậm điếu thuốc, quay gót đi ra phòng khách hút.
Căn buồng trên cơ bản là trống rỗng, dưới gầm giường vẫn còn hai thùng đựng đồ, là đồ Miêu Tĩnh xếp trong tủ quần áo ra lúc mới về đây.
Lư Chính Tư hỏi Miêu Tĩnh có muốn đem đi không, cô lắc đầu.
“Đồ ngày xưa hồi tôi học đại học thôi, có quần áo cũ, với cả ít thứ linh tinh, không dùng được nữa rồi.”
Xem tình hình, hành lý tùy thân của cô có vẻ cũng không quá nhiều.
Cô bỏ kha khá đồ khác ở lại, ví dụ như rèm cửa sổ mới, bàn học, ghế ngồi, đệm, gối ôm, mấy thứ đồ gia dụng lặt vặt.
Miêu Tĩnh quay đầu: “Còn thì anh xử lý nhé?”
Cô nói với Trần Dị.
Anh cầm điếu thuốc, nghiêng nửa người, đáp một tiếng ậm ờ.
Khi Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư sắp đi, anh bèn đi cùng xuống tầng tiễn khách với một thái độ hết sức hờ hững.
Cốp xe đóng lại, không hiểu sao chợt hơi có cảm giác xa nhà.
Lư Chính Tư đã khởi động xe, Miêu Tĩnh mở cửa ghế phụ, ngoái đầu thoáng nhìn: “Em đi đây.”
Trần Dị nhìn cô, nét mặt lạnh tanh cứng đơ, tóc mai đen nhánh phất phơ, chậm chạp thốt một chữ khô khốc: “Được.”
Miêu Tĩnh nhìn anh, nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, hàng mày nhu hòa giãn ra, xoay người lên xe, đóng cửa.
Hai tay Trần Dị đút trong túi quần, uể oải đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882633/chuong-29.html