Ngoài lịch học dày đặc, tâm trạng Miêu Tĩnh thi thoảng lại lo lắng chán nản, thấy trống vắng cô đơn, và một chút mông lung khó diễn tả.
Khi cô chưa kịp nhận ra, xung quanh Trần Dị đã dần có dấu vết của con gái.
Trên người anh có mùi nước hoa, có người nấu cháo điện thoại với anh, tặng quà cho anh.
Trước kia chẳng phải chưa từng có, hồi cấp 2 ở trường Trần Dị cũng rất được chào đón.
Những năm học trường nghề, mấy cô em gái lông bông thích xúm xít quanh anh lên mạng chat chit, chơi game, có lúc thì đứng dưới tầng với đám Bảo Mao tìm Trần Dị.
Miêu Tĩnh không nhớ rõ khi đó mình đang làm gì, có lẽ là thu mình trong cái vỏ bọc, nhưng tâm trạng đâu có lạ lùng như bây giờ.
Kỳ nghỉ đông kéo dài nửa tháng.
Sau khi Trần Dị tốt nghiệp, anh không cần Miêu Tĩnh động não kiếm tiền nữa.
Hai người phân chia rạch ròi: Anh bỏ tiền, bỏ sức, làm công việc tay chân nặng nhọc; Miêu Tĩnh đảm đương việc nhà cửa đòi hỏi sự tỉ mỉ, chuẩn bị đồ Tết nhân dịp năm mới, mua quần áo mới cho hai người.
Trong cửa hiệu thời trang người đến người đi, Miêu Tĩnh nhìn thấy một cô gái đang đi về phía mình qua tấm gương lớn, mặt mũi cô gái thanh tú, mặc bộ đồ giản dị trông khá cồng kềnh.
Dù là học tại trường cấp 3 trọng điểm, nhưng trường cũng có rất nhiều bạn nữ biết làm duyên làm dáng.
Nữ sinh bắt đầu học trang điểm và mày mò làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882628/chuong-27.html