Đây là năm học thứ hai của Trần Dị ở trường nghề. Mỗi tuần anh chỉ đến trường học một, hai buổi, thời gian còn lại anh không ở khu trò chơi điện tử, tiệm bida thì cũng sắm vai cậu thiếu niên nửa đêm đua xe ngoài đường. Thời thơ ấu thiếu đi sự giáo dục dạy dỗ, từ bé anh đã buông thả như thế, đạp xe đạp thôi mà cũng có thể biểu diễn cả một màn xiếc. Chiếc mô tô kia cũng là hàng cũ, kiểu dáng tồi tàn dần dần được nâng cấp, là món quà chiến thắng anh giành về từ tay người khác.
Lớp 9, hai tháng nữa thôi là Miêu Tĩnh thi chuyển cấp. Cô chịu khó học hành, nghiễm nhiên được coi là học sinh tiêu biểu của lớp, thành tích đứng top 10 toàn trường, trên tấm bảng vinh danh còn treo ảnh chụp của cô. Tuy nhiên tính cô có phần hướng nội, suốt ngày mặc đồng phục lầm lũi một mình, sáng đi học, tối học tiết tự học, sau đó về nhà nấu cơm sinh hoạt, sống cuộc sống đơn điệu buồn tẻ của một học sinh cấp 2.
Căn nhà hai buồng ngủ một phòng khách nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, những món đồ do Trần Lễ Bân và Ngụy Minh Trân để lại lần lượt biến mất tăm hơi. Đương nhiên, hơi thở dịu dàng của mẹ Trần Dị vấn vương trong ngôi nhà mà cô cảm nhận được lúc xưa khi vừa đặt chân vào cửa nhà này đã lặng lẽ biến tan theo năm tháng, chỉ còn dấu vết sinh sống nhỏ nhặt của hai đứa nhỏ choai choai. Căn nhà trông càng thêm trống vắng, đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882611/chuong-21.html