“Trần Dị!!” Giọng cô run lên, như hồ nước gợn sóng xao động.
Chiếc áo kia phủ kín đỉnh đầu cô, bao trọn cả đầu và vai cô. Miêu Tĩnh nghe thấy tiếng cười ngả ngớn khàn khàn của anh, rồi kế đó là bước chân tới gần. Anh đứng phía sau, cách cô một khoảng không xa, khiến lưng cô sinh cảm giác áp bách nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng rực truyền đến người cô qua khoảng cách nhỏ bé.
Anh duỗi một bàn tay lướt qua vai cô, thô bạo túm lấy chiếc áo phông trên đầu cô. Chiếc áo trượt xuống làm sợi tóc cô rối tung xổ tán loạn ra mặt. Khuỷu tay anh đập vào vai cô, xương cốt cứng cáp. Cô im lặng không nói gì, đợi mảnh góc áo tuột hẳn khỏi khuôn mặt, cuối cùng tầm nhìn cũng sáng sủa lên. Anh kéo chiếc áo, ngón tay với những khớp xương gồ rõ xòe ra, quẳng áo vào máy giặt.
Mặt Miêu Tĩnh nóng ran, toàn thân cứng ngắc, phát hiện ở đằng sau anh đang nhếch mép cười, nụ cười lóa mắt đầy xấu xa càn rỡ lặng lẽ nở rộ giữa màn đêm u tối, hòa cùng làn hơi nóng kéo dài chẳng dứt còn sót lại của ngày thu, tràn trề nhựa sống và nóng cháy hừng hực.
“Được rồi, cô giặt đi.”
Anh xoay người vào nhà, nhẹ nhàng huýt sáo.
—
Vì để thu hút khách tới chơi, mỗi tháng tiệm bida đều sẽ tổ chức cuộc thi giao hữu. Phần thưởng dành cho người đạt hạng nhất là chế độ tích lũy, chỉ cần đánh bại ông chủ là đã rinh được một vạn tệ về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/2882598/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.