Đám con gái càng cười thích thú.
Anh lại bắt đầu tay nắm tay dạy người ta đánh bóng, sửa đúng động tác. Cô gái cầm gậy bóng có phần căng thẳng, Trần Dị đứng phía sau, đặt cánh tay cô ta lại đúng vị trí, anh lùi bước chừa ra một khoảng cách, lần nữa cúi người, điều chỉnh tư thế tay và cách cầm gậy bóng: “Thả lỏng cánh tay trước, nhìn quả bóng trước mặt, thử lực đánh xem.”
Khuôn mặt điển trai sắc nét, mùi thuốc là nồng nàn ập tới, cánh tay màu mật ong nhạt mang đầy cảm giác an toàn chống bên cạnh. Cả dáng vẻ lẫn nét mặt của người đàn ông đều rất đứng đắn, ấy mà cứ khiến người ta phải tưởng tượng vu vơ.
Sắc hồng lan khắp đôi má cô gái, tay cầm gậy đánh một cú nhẹ tênh.
“Coi bộ trưa ăn hơi ít nhỉ.” Anh nở nụ cười hư hỏng, “Mạnh tay thêm chút nữa.”
Dạy hết một lượt, giọng anh đã hơi khàn. Trần Dị mượn cơ hội rời đi một lúc, để đám con gái tự chơi. Anh đi một vòng quanh bàn bóng giao lưu với khách, lúc đi về quầy bar thì bị Vi Vi gọi lại. Trần Dị có mời vài cô nàng về làm bán thời gian, công việc là luyện bóng cùng khách, Vi Vi là người tới tiệm nhiều nhất.
“Anh Dị, tối ăn gì đây? Em gọi gà trống om Trùng Khánh nhé?” Vi Vi khoác tay lên vai Trần Dị, cố chấp quàng khuỷu tay qua để bám víu vào thân hình hệt cái cây cao của anh, “Thêm ít hải sản nướng nữa nhé?”
“Được, thích ăn gì thì các em gọi cái đó.”
“Vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/271933/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.