Năm đó đám côn đồ kia rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?
Ăn cơm tù, tàn đời.
Trong đám người được tự do, đứa gia cảnh tốt thì học tiếp, hoặc ra nước ngoài, hoặc kế thừa gia nghiệp, làm thành phần tinh anh của xã hội áo quần bảnh bao, đứa số may thì chuyển đi chỗ khác mở nhà máy hoặc nhận thầu công trình, bước vào tầng lớp nhà giàu mới nổi thích khoe khoang thô thiển.
Còn đám bình dân hoàn lương, Đại Đầu Viên kết hôn với một cô em lông bông, một người là thợ cắt tóc, một người là chuyên viên chăm sóc sắc đẹp. A Dũng là cảnh sát phụ trợ, mặc đồng phục đứng ở đầu đường phơi nắng hứng gió quanh năm, ngoài ra còn bán ô tô cũ, giao hàng, sửa chữa ô tô. Người ghê gớm nhất năm đó là Trần Dị, thành ông chủ một quán bida nhỏ, gì cũng hiểu chút chút, gì cũng làm chút chút, nổi bên này lại chìm bên kia. Ngoại trừ khuôn mặt ấy thì cũng chả có thành tựu gì xuất sắc.
Khắp con phố Quế Hoa toàn là những quán ăn ngoài trời, quán ăn khuya có thể mở đến tận hai giờ sáng. Đám Bảo Mao, Triệu Khôn, Hoa Cường ngồi dưới tán cây long não, bia đỏ bia trắng bày đầy bàn, nói là muốn mở tiệc tẩy trần cho Trần Dị vì anh đi Vân Nam làm giàu, nay về vẫn chưa quên anh em. Hoa Cường tự phạt ba chén trước. Năm ngoái cậu ta có mở khu trò chơi điện tử nhưng bị báo cáo phải ngừng kinh doanh. Lúc đầu cậu ta đã giật dây Trần Dị đầu tư vào cổ phiếu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-va-xuong/271925/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.