Đợi khi Lạc Lạc mang thuốc vào cho Tiểu Tuyết. Cô ta đỡ nàng dậy đút thuốc, nhưng không giọt nào vào miệng, ngược lại lại đổ hết ra ngoài. 
Cũng không trách được vì Tiểu Tuyết đang hôn mê không điều chỉnh được bản thân. Thật chẳng còn cách nào khác, bà lão đành ngậm một ngụm thuốc, môi chạm môi. 
Từng ngụm, từng ngụm đưa vào miệng Tiểu Tuyết. Chén thuốc cũng vơi dần theo số lần chạm môi. Lạc Lạc đứng bên cạnh kinh hãi không dám nói gì. 
Đêm đó Tiểu Tuyết vẫn sốt cao. Trong lúc sốt nàng không ngừng nói mớ, vẫn là những câu như trước. Nàng nắm chặt tay bà lão: 
- " Cha, mẹ đừng mà... hai người đừng đi...đừng rời xa con... đừng bỏ con lại một mình mà...cầu xin hai người" có lẽ Tiểu Tuyết đã mộng thấy cảnh cha mẹ nàng ly khai. 
Bà lão ngồi xuống bên giường, tay lau nước mắt cho tiểu Tuyết, miệng trấn an: 
- " Ta đây, ta sẽ không đi đâu cả. Cô yên tâm tĩnh dưỡng cho khoẻ". 
Suốt đêm Vũ Khanh vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Tiểu Tuyết. Mãi đến nửa đêm, khi thấy nàng hạ sốt y mới chợp mắt một lúc. Nhưng bàn tày vẫn năm chặt tay Tiểu Tuyết không buông. 
Trời vừa sáng bà lão đã tỉnh, xuống dặn dò tiểu nhị nấu bát cháo cho tiểu Tuyết rồi mới lo cho bữa sáng của mình. 
Cháo nấu xong y lại bưng lên lầu bón cho nàng. Vừa bưng lên cũng đúng lúc Tiểu Tuyết tỉnh. Bà đem cháo đặt cạnh giường Tiểu Tuyết, gịong lạnh lùng, quay về hướng cửa sổ, tay chắp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991745/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.