Giờ quỷ đã sắp tới, mọi người đều vào trong động. Tiểu Tuyết thì đứng nơi cửa ngó ra ngoài. Bà lão đã quay lại, trên thân dính máu chạy tới. Tiểu Tuyết vội ra đỡ bà vào trong động:
–" Nãi nãi người làm sao vậy?"
–" Ta không sao"
–" Người chảy máu kìa! Người bị thương rồi sao?"
–" Ngươi ngốc à? Đây là máu yêu đó. Tránh xa ta ra, đừng động vào."
Tiểu Tuyết đẩy bà lão ra, vội lau người, nói:
–" Sao bà không nói sớm. Làm ta tưởng bà có chuyện gì, còn ôm bà. Cũng may chưa dính chút máu yêu nào"
–" Cô ngang ngược nhỉ. Rõ ràng cô tự ôm ta, giờ còn trách không thông báo?"
–" Là do ta thấy người bà toàn máu nên mới tưởng bà bị thương. Sớm biết như vậy ta đã không đỡ bà. Mất công ta phải thay y phục."
–" Được. Ta không cãi với cô. Mau vào trong động, ta sẽ khởi động trận pháp bảo hộ"
–" Hah... Không cần bà bảo hộ, ta đã vẽ bùa đặt trước kia rồi"
–" Cô nói là mấy miếng tre trước cửa động đó sao? Cô không nói ta còn tưởng đó là đồ trang trí đó"
–" Đồ trang trí gì chứ. Đó là bùa.. là bùa chú. Bà hiểu không?"
–" Cô mà biết vẽ bùa sao?"
–" Bà đừng có khinh thường ta. Cho dù bổn thánh nữ hiện tại có chút yếu ớt, nhưng so với phàm nhân, ta vẫn thắng thế"
Tiểu Tuyết nói xong thì đi đến một góc khuất, lấy y phục trên ngựa thay lên. Bà lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991739/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.