Sau khi thấy bà lão cùng Liêm Đông xuống lầu thì bọn người kia mới quay đi. Trong lúc đi ngang qua đám đông đang đứng hóng chuyện, bà lão lại ngửi thấy mùi hương kia. Bà ta liếc nhìn qua Tiểu Tuyết rồi mới rời đi. 
Đợi hai người họ rời đi, Linh Tuyết chạy thật nhanh vào phòng mình. Lúc này cô mới giám thở một hơi thật dài 
–" May thật, nếu bà ta mà nhận ra mình thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi đây." 
Sau khi đến phòng bà lão, hai người ngồi xuống bàn bạc: 
–" Ngươi có phát hiện gì không?" Bà lão hỏi 
Liêm Đông trả lời: 
–" Trong hậu viện này chẳng có thứ gì khả nghi cả. Chỗ bà thì sao?" 
–" Lầu hai thì rất bình thường, nhưng ta phát hiện lầu ba rất có vấn đề" 
–" Có vấn đề?" 
–" Lầu ba ta thấy có rất nhiều bạch y nhân qua lại. Hơn nữa ban nãy ngươi cũng thấy rồi. Ta vừa bước lên lầu bọn chúng đã cản lại, còn nói đây là nơi cấm kị, không được tùy ý lên xuống" 
–" Phải! Ban nãy ta cũng có thấy" 
–" Lúc nãy ta có thấy một người khác. Tên này lên xuống lầu ba mà không gặp cấm cản của ai. Ta còn ngửi thấy mùi hương trên người hắn rất quen thuộc. Hình như đã gặp đâu đó, nhưng ta vẫn mãi không nhớ ra." 
–" Tên này xem ra rất kì quái, chúng ta cũng phải đề phòng" 
Bà lão lấy từ tay nải ra một tấm bùa, nói: 
–" Đây là phong thực bùa, sau khi đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991730/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.