Nói xong, Thời Cấm và Lâm Tịch vẫy tay tạm biệt rồi đi về phía tiểu khu nhà mình. 
Trên đường trở về Thời Cấm vẫn một mực chau mày, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô bỗng nhiên cảm thấy câu nói kia của Kỷ Hoài hoàn toàn đúng. 
Tại sao phải làm một giao ước không thực tế như vậy? 
Lúc ấy cô thực sự đã đánh giá quá cao bản thân mình, quả thực là tự lấy đá đập chân mà. 
Thời Cấm cứ thế lắc lư suốt cả quảng đường về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Dư Thu và Thời Quần đang ngồi thẳng người trên sofa chờ mình. 
“Bố mẹ?’’ 
“Cấm Cấm, thế nào con, được mấy điểm?’’ Dư Thu vô cùng khẩn trương nhìn cô. 
Thời Cấm vừa chuẩn bị mở miệng thì lại nghe thấy mẹ cô kêu lên một tiếng, “Đợi một chút, đợi một chút, để mẹ hít thở một hơi đã.’’ 
Thời Quần bất đắc dĩ nhìn vợ mình, ông đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, “Cấm Cấm, bất kể còn được bao nhiêu điểm thì con vẫn là bảo bối của bố mẹ…’’ 
“Sáu trăm ba mươi điểm.’’ Thời Cấm vừa cúi người đổi giày vừa bình thản nói. 
Dư Thu và Thời Quần hơi sững sốt, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái. 
“Cấm Cấm, con chắc chắn là sáu trăm ba mươi chứ, không phải là năm trăm ba mươi sao?’’ Dư Thu hơi khiếp sợ hỏi. 
Thời Cấm đổi giày xong ngẩng đầu lên, “Chắc chắn, sáu trăm ba mươi.’’ 
Điều này thực sự khiến cho hai vợ chồng Thời Quần vô cùng hạnh phúc và vui mừng. 
Số điểm này chắc chắn sẽ vượt qua điểm chuẩn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-gio-doi-em/148737/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.