Lương Hòa đặt cặp sách lên ghế, theo thói quen sờ sờ vào trong hộc bàn tìm sữa canxi AD nhưng lại phát hiện trong đó trống rỗng.
Anh cúi người xuống nhìn vào bên trong, quả nhiên là không có gì.
“Trịnh Tư Nhã, có phải cậu đã cầm sữa trong hộc bàn của tớ không?’’ Lương Hòa chọc chọc Trịnh Tư Nhã ngồi trước mặt.
Trịnh Tư Nhã xoay đầu lại, dáng vẻ giống như đang nhìn một tên ngốc.
“Cậu bị bệnh thần kinh à.’’
“Hừ, đừng tưởng rằng tớ không biết, có người tặng quà cho tớ, trong lòng cậu sớm đã cảm thấy bất bình, chắc chắn là cậu cầm.’’
“Lương Hòa, đầu óc của cậu có vấn đề sao, ai thèm lấy cái hộp sữa kia của cậu chứ.’’ Trịnh Tư Nhã thật sự đã bị cậu ta chọc giận, chân mày cũng dựng đứng cả lên.
“Trừ cậu ra còn cái ai dám động vào…’’
“Cậu điên rồi.’’
“Hôm nay cô ấy không đưa đâu.’’ Kỷ Hoài lấy quyển sách dương cầm từ trong cặp ra, thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, hai người vốn đang tranh cãi ầm ĩ không thể tách rời ngay lập tức đều dừng lại.
Cả hai đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kỷ Hoài.
Lương Hòa nghi ngờ hỏi, “Tại sao cậu biết.’’
Bàn tay đang lật sách của Kỷ Hoài dừng lại một chút, mặt không đổi sắc.
“Đoán.’’
Lương Hòa nghi ngờ nhìn cậu mấy lần, “Chẳng lẽ hôm nay cô ấy không đưa thật.’’
Trịnh Tư Nhã liếc Lương Hòa một cái, tiếp đó cũng không xử lý hắn, quay đầu trực tiếp đọc nhạc lý của mình.
“Kỷ Hoài, cậu nói có phải cô ấy đã quên mất hay không, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-gio-doi-em/148720/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.