Tôi quay cuồng lái xe trở về nhà, thật lòng mình, giờ nhớ lại tôi vẫn còn khiếp hãi,lúc ấy mà bị cảnh sát giữ lại, ngửi thấy mồm đầy mùi rượu, chắc chắn bị bấm lỗ bằng lái. Phải nói tôi là kẻ may mắn,cả đoạn đường đi không đụng cá vàng, và toàn gặp đèn xanh.
Lúc dừng xe, vì còn hơi chóng mặt, nên không nhìn thấy thùng rácbằng sắt ở phía sau, chỉ nghe tiếng “Uỳnh” “Rầm”, là biếthỏng rồi.
Xuống xe xem, đèn sau của xe đâm trúng vào một góc nhọn của thùng rác, bị vỡ.
Vào cái khắc ấy có thể đơn giản dùng 4 từ “Quá giận mất khôn”để miêu tả! Tôi lao vào cái thùng rác đá hụi một cái.
Không ngờ đá đến đau điếng người!
Không ngủ nổi, mà trong lúc lòng khốn đốn thế này vẫn ngủ đượcthì chỉ là thứ đầu lừa. Tôi uống một vỉ thuốc cảm, gần nửatiếng sau vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi lại vốc thêm vỉnữa. Tôi cũng không quên đặt đồng hồ 7 giờ 50 phút, sớm hơn 10phút so với bình thường, bất luận là gì, cấm có được đi làmmuộn vào ngày mai.
Tôi thức dậy vì bị lăn ra khỏi giường, tôi nằm mơ thấy Tiểu Ngọccầm một con dao chạy như điên đuổi theo tôi, bức tôi tới không có đường thoát, cuối cùng tôi phải nhảy từ một đỉnh núi xuống.
Đó là lý do vì sao tôi ngã khỏi giường…
Oải ghê gớm, toàn thân rã rời, không thể hiểu cái thứ thuốc ấy đã phát tác thế nào.
Đầu cũng đau, hay là tôi sắp chết?
Đưa mắt lờ đờ nhìn đồng hồ, vừa xem tôi đã, chết rồi, 10 giờ 25
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/32661/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.