Buổi chiều lúc ăn cơm ở lầu dưới cơ quan, tôi bảo họ đóng hộp riêng một xuất canh gà.
Đứa phục vụ bé tẹo mặt chi chít tàn nhang lem lém nhìn tôi hỏi: “Đóng thế nào ạ?”
”Thế nào nữa! Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”
Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà điđâu, tôi cười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”
Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.
Sư tử vàng hình như chưa rửa mặt, chắc đêm qua bận bịu lắm.
Vừa lên xe ả đã ngửi thấy mùi canh gà thơm ngọt.
“Ối, Đẹp trai, anh mang gì theo thế?”
“Nước canh gà thơm nức thế kia cô không ngửi thấy sao?”
“Chết thôi…Người ta đi thăm bệnh mang hoa tươi, anh mang canh gà, vô duyên phết nhỉ!”
“Canh gà ăn được, hoa có ăn được không?”
“Ăn cái c…, bị mổ ruột thừa cái con mẹ nó ra rồi, chả nuốt gì vào bụng được đâu.”
“Chẳng phải cô cũng mang cơm đấy thôi? Con gái con đứa, hở mồm ra là nói bậy”
“ĐM nhà anh, nhãi ranh…Em không mang cơm thì mang gì, nó ăn được haykhông là việc của nó, em cũng chỉ quan tâm được đến thế. Ê, anh làm cái gì?”
“Làm cái gì là làm cái gì?”
“Ngu thế, em hỏi anh làm nghề gì? “
“Trung Quan Thôn, làm về máy tính”
“Công nghệ cao cơ đấy, chẹp chẹp…để ý đến Diệp Tử rồi hả? Anh có bao nhiêu trăm nghìn?”
“Tôi tên Lý Trăm Triệu, không phải Lý Trăm Nghìn.”
“Anh hơi hão đấy!”
…
“Này, tên em là gì?” Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/32654/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.