Chiều hôm ấy, tôi đi giảiquyết việc ở Trung Quan Thôn, trên đường về có điện thoại réo lên, haisố cuối là 88, hình như được gọi từ một quán rượu loại sang nào đó.
“A lô?”
“A lô…” Chỉ một chữ ấy, hết thảy ký ức phút chốc trở dậy, điện thoạitrong tay bắt đầu run, tôi đánh xe dạt ngay sang lề đường.
“Alô” Tôi nhắc lại.
“Là em…” Giọng Diệp Tử cất lên trong vắt, nước mắt lăn rơi, cái khắcnày, tôi mới hiểu, cho dù cố quên em thế nào, chỉ cần nghe thấy một hơithở của em, cái thứ tình đã chết, cái quá khứ đã xa cách 10 vạn 8 nghìndặm vẫn sống dậy, sống dậy rõ rệt.
Tôi im lặng vài giây,đợi tâm trạng dịu lại, nói: “Ơ, cô Diệp? Chẳng phải cô đang hưởng thụvinh hoa phú quý ở Singapore sao? Quay lại Bắc Kinh làm gì?”
Đầu dây bên kia cũng im lặng hồi lâu, mãi sau em nói: “Em biết anh hận em ra đi không một lời từ biệt, chỉ vì em…chỉ vì em nghĩ…”
“Cái gì là chỉ vì với cả chỉ vì, quá khứ đã là quá khứ, bây giờ tôi sống rất ổn, cô xuất hiện dày vò tôi làm gì nữa?”
“HẢI ĐÀO, không phải thế! Tối nay 7h em đợi anh dưới quán cà phê tại khách sạn XX, anh nhé?”
“Xin lỗi, cô Diệp, tôi không có thời gian…” Tôi dập máy.
Tôi nhào tới cái bồn rửa mặt, nước mắt chảy đầm đìa, không phải khócDiệp Tử, mà khóc cho tôi. Sự việc đã xảy ra lâu như thế, chỉ một giọngnói lại làm tôi rơi nước mắt, uổng phí bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168568/quyen-4-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.