Ngày hôm sau tôi nhận đượcbao lì xì mừng sinh nhật của giám đốc Vương, đồng thời cử tôi và mộtđồng nghiệp cùng phòng đi công tác tại Trùng Khánh và Quảng Đông.
Trước hôm đi công tác tôi đến Đá quý trần gian.
“CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC”, chính tại đây hơn một năm về trước Diệp Tử nói với tôi câu đầu tiên này.
Nơi đây không hề đổi khác, không có gì đổi khác ngoại trừ không cònnhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Diệp Từ, ngoại trừ nỗi nhớ nhung khôncùng.
Một cô gái trang điểm lòe loẹt lướt qua mặt tôi, đặtchiếc túi xách nhỏ lên bàn, chớp chớp mắt, hỏi tôi: “Anh ơi, anh có côđơn không?”
Tôi nhìn lên cô ta, xua xua tay định đuổi đi, chợt đổi ý, kéo cô ta lại hỏi: “Em biết ai ở đây là Diệp Tử không?”
“À, có nghe qua, trước đây nó nổi lắm, nhưng nghỉ làm lâu rồi, chắc được bao rồi? Anh muốn tìm nó à?”
Xem chừng cô ta chẳng thể cung cấp thông tin có giá trị gì, tôi thảcho cô đi, bước chân ra khỏi Đá quý trần gian, tôi vẫn mặc nhiên tự hỏimình: Chẳng lẽ tôi mất Diệp Tử thật rồi sao?
Ngày hôm sau,tôi bay đến Thành Đô, rồi quá cảnh tại Trung Sơn và Thâm Quyến, về đếnBắc Kinh không được bao lâu lại đi Thượng Hải mở hội nghị hàng năm tạiThượng Hải.
Nỗi nhớ mong của tôi với em, ngút ngàn chất chứa.
Mùa đông cuối cùng của thế kỉ 20, đôi vai tôi như bị năm quả núi Ngũ Chỉ Sơn đè xuống, trĩu nặng ái tình.
Phải rồi, tôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168558/quyen-3-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.