Ngày hôm sau đi làm, quầytiếp tân đưa cho tôi một bưu kiện chuyển phát nhanh, nói: “Nhận được từhôm kia, tôi thay anh lĩnh ký.”
Vẫn là loại phong bì dày màu da bò, nhưng bên ngoài có dòng chữ tên người gửi: Diệp Linh Lung
Tôi lập cập xé mở phong bì, rút ra một sổ tiết kiệm, trong sổ là tấtcả các khoản tiền lương của tôi từ ngày đầu làm việc, từng khoản từngkhoản, rõ ràng rành mạch, bên trong kẹp một tờ giấy, trên giấy ghi ngàysinh nhật tôi. Nghĩ một hồi mới biết đó là mật mã.
Ngoài ra, còn có một bức thư với hàng chữ nghiêng nét chép một đoạn giống như thơ hay bài hát:
“Không phải tất cả đàn ông
Đều chưa từng phải khóc
Mà vì đã rơi nước mắt
Nên cạn hết yếu mềm
Không phải tất cả đàn bà
Đều vì anh mà mê mỏi
Có thể trước khi tương hội
Họ đã nghĩ kỹ mình phải làm gì
Không phải mọi câu chuyện kể
Đều đơm hoa kết trái
Chỉ vì sau khi kết thúc
Mất rất nhiều nhưng chẳng được bao nhiêu.
Không phải mọi câu chuyện tình yêu
Đều tuột mất chỉ trong nháy mắt
Có lẽ nghiệm chứng của yêu thương thật
Là cô đơn trải vô bến bờ.”
Diệp Tử luôn là thế, dù muốn cũng không nói ra, đã những mong tờ giấy nàylưu lại chút manh mối, nhưng càng đọc tôi càng thấy mơ hồ.
Tôi chán chường rũ gục trên ghế tựa. Tôi nghĩ Diệp Tử đã đi thật rồi.Nhưng giữa những hàng chữ không hề để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168554/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.