Mọi việc của tôi đều thuận lợi, nghiệp vụ dần dần cũng thành thạo, quan hệ với đồng nghiệp mới rất tốt.
Tiêu Lâm thỉnh thoảng ghé qua chỗ tôi, có lúc tranh thủ trò chuyện mấy vấnđề riêng tư, tôi khoe ảnh của Diệp Tử với cô, cô thảng thốt: "Ôi, một mỹ nhân! Chị ấy làm ở đâu ạ?"
Tôi trả lời cho lấy lệ: "À, cô ấy….vừa mới thôi việc, vừa nghỉ việc xong…"
35 bắt đầu to béo lên, việc đại tiểu tiện trong nhà có vẻ không thích hợp nữa.
Gần như ngày nào Diệp Tử cũng chuẩn bị cơm nước chờ tôi về, tôi ngửi thấy mùi hương của hạnh phúc.
Chỉ khi về khuya, bé bỏng của tôi thi thoảng lại hét lên bật tỉnh dậy, phải níu chặt lấy cổ tôi mới ngủ tiếp được. Tôi nghĩ chỉ có thời gian mớixóa nhòa được tất cả.
Hai tháng sau Tề Ngọc Quỳnh bị kết án hai năm sáu tháng tù, Diệp Tử tốtbụng đi mua đồ dùng hàng ngày định mang đến thăm cô ta, tôi phát hiện ra phê bình nghiêm khắc, cầm đống đồ vất hết vào thùng rác trước mặt DiệpTử. Chỉ còn biết nghĩ đến hai năm rưỡi nữa có khi cô ta lại xuất hiệnchen ngang giữa chúng tôi, dìm Diệp Tử vào trong vạc dầu cuộc sống.
Đám Tiểu Vân có qua thăm Diệp Tử một lần hôm tôi đi làm, sự việc này cũnglàm họ chấn động. Mọi người ngoài mặt than thở rằng Tiểu Ngọc quá độcác, trong lòng lại chất chứa những thầm kín riêng.
Khỏi phải nói, Tiểu Vân ngoài có một Trần Dương người Hồng Kông ra, còn cómột Viên Uy, nên ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-xin-mot-dieu-thuoc-yeu-nu-quay-bar/3168542/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.