Mùa đông Hà nội không lạnh kéo dài, lại mới là đầu mùa nên cứ xen vài ngày lạnh lại có ngày nắng ấm. Hôm nay cũng vậy, thời tiết khá tốt. Nhưng lúc này đã là năm giờ chiều, đương nhiên sẽ lạnh hơn rồi. Khoác thêm áo dạ dài của mình lên cho em gái, Minh Anh vội vàng nghe điện thoại rồi quay sang em.
- Ba nói tết dương lịch mình vào Đà Nẵng một chuyến đấy. Tuần sau không về nhà nữa, anh đưa em đi chơi. Okie!
Hạ Anh không nói gì, nhưng nước mắt cứ thi nhau rơi. Có lẽ vì vừa rồi bị đau mà cố chịu, hay chính vì tủi thân. Cô về nước đã gần ba tháng rồi mà vẫn chưa được gặp Ba được một lần. Có lẽ đây là chuyến công tác lâu nhất của Ba từ ngày cô sinh ra trên đời.
- Em nhớ Ba..
Minh Anh bối rối nhìn em gái, cũng không biết nói gì ngoài việc ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên lưng em mình. Đứa em gái lúc nào cũng tỏ ra băng lãnh, thờ ơ với mọi thứ, mọi người. Rất không thích người lạ, càng không bao giờ nói chuyện quá ba câu. Nhưng trước mặt anh và Ba cô luôn là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, dễ khóc, dễ mè nheo. Duy chỉ có buồn phiền là không, vì lúc nào ba và anh trai cũng cố gắng hết sức để bù đắp, cố gắng để cô bé luôn vui vẻ và hạnh phúc. Nên chỉ cần là điều cô bé muốn trong khuôn khổ, chắc chắn sẽ được đáp ứng.
Minh Anh lại có điện thoại, Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-toi-nguyen-mot-doi/2546240/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.