"Cháy rồi! Cháy rồi!".
Nhạc San đang nằm ngủ thì bị đánh thức bởi âm thanh la ó ở bên ngoài. Khi mở mắt ra thì bốn bề quanh nàng đều là lửa. Ánh lửa sáng trưng và nóng hừng hực. Tiếng kêu lách tách là tiếng của nó đang ăn mòn trên những cái cột gỗ.
A Hỷ đang quỳ trên đất, gối đầu lên mép giường của nàng bị doạ đến nhất thời cũng ngây ra.
"A Hỷ!" - Nàng hớt hải nói - "Chúng ta mau chạy thôi. Cung điện cháy rồi!".
Nhạc San vừa nói vừa vớ lấy cái chăn trùm lên đầu của A Hỷ.
"Mau chạy ra ngoài!" - Nàng thúc giục vỗ lên lưng muội ấy như đang thúc ngựa chạy.
"Còn công chúa?".
"Ta còn phải thay đồ. Em lo bảo toàn bản thân mình trước! Ta còn phải nhờ người khuân hết đống rương trang sức này ra ngoài đã!".
A Hỷ cau có mặt mày.
"Người điên rồi sao? Lửa cháy đến chân rồi mà người còn đi lo cho mấy mớ kho báu. Người ta bỏ của chạy lấy người, người là bỏ người chạy lấy của?!".
"Không phải vấn đề đó... Đây đều là quà của Ngũ hoàng tử tặng...".
"Ngũ hoàng tử?!" - A Hỷ nhướn mày.
"Và cả hoàng huynh của ta nữa" - Nàng cố chối bay biến - "Em biết thừa là không có tiền thì ở trong cung khó sống thế nào rồi mà! Hơn nữa,... bây giờ không phải là lúc đôi co đâu. Em mau chạy ra kêu người đến giúp ta thu dọn đi!".
A Hỷ không thèm thuyết phục nàng nữa, bèn quấn chăn chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-nghin-nam/3567013/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.