Từ dạo đó trở đi, Nhạc San luôn bị ám ảnh với các bữa học. Nàng đã viện hết tám lần bị bệnh chỉ để tránh gặp lại Thái tử và mấy vị hoàng tử đốn mạt đó. Hoàng hậu nương nương vô cùng lo lắng cho nàng, thường xuyên tới thăm bệnh và khuyên giải nàng đi học. Bà đã luôn hứa sẽ về chấn chỉnh lại thằng con của mình.
Nhạc San đã mủi lòng ngay trước khi nghe A Hỷ nói.
"Đừng tin bà ta! Thái tử không phải là nhi tử của bà ta đâu".
Vừa vào cung chưa bao lâu nhưng A Hỷ vẫn luôn thường trực trong các hội ăn chơi, tụ tập kín của các vị thái giám, cung nữ nên biết được không ít chuyện bát quái.
Nhạc San vừa vào cung đã bị thất sủng. Nếu không nhờ nỗ lực móc nối của A Hỷ, chắc chắn bọn họ đã không qua được mấy ngày khổ ải này. Ngày đầu đến đây, chăn hay nước, thứ gì cũng không có.
"Thật ư? Vậy hoàng hậu không có hoàng tử à?".
"Có chứ! Hoàng tử của hoàng hậu chính là ngũ hoàng tử đó. Bát công chúa cũng là con ruột của hoàng hậu".
"Vậy... ngũ điện hạ và bát công chúa là huynh muội ruột sao?".
Nhạc San cảm thấy điều đó thật khó tin.
Nàng đã đứng ra bênh vực ngũ điện hạ. Theo lý... bát công chúa không nên chán ghét nàng mới phải...
"Người không biết đâu. Chẳng người nào coi ngũ hoàng tử là người trong hoàng tộc nữa cả. Kể từ sau khi phát hiện ra ngũ hoàng tử bị bệnh nan y, hoàng hậu đã cư xử như thể hoàng nhi của mình đã chết. Hoàng thượng vì muốn an ủi ái phi nên đã đem Thái tử lúc ấy vừa mất mẹ đến cho Hoàng hậu nhận nuôi. Trong mắt mọi người, ngũ hoàng tử không khác gì người đã chết...".
Nàng rũ mắt, thở dài.
"Đó thực sự là một câu chuyện buồn... Mọi người luôn nghĩ việc phụ hoàng đẩy ta gả đi nơi khác, và đem hoàng huynh ra canh giữ biên cương ngay sau mẫu hậu mất đã là chuyện bi thảm nhất rồi. Nhưng chuyện của ngũ hoàng tử còn đáng buồn hơn thế nữa... Ít nhất phụ hoàng và hoàng huynh của ta không coi ta như người chết, bọn họ vẫn quan tâm đến ta...".
A Hỷ không nói thêm gì, chỉ ở một bên ủ rũ theo.
Nhạc San hôm nay đã không thể giả bệnh thêm được nữa. Thái y hôm qua đã nói nếu hôm nay tình hình không thuyên giảm, sẽ lấy kim châm vào người nàng. Nàng sợ kim châm lắm, nên đành phải lết đến Tông Nhân phủ tiếp tục học.
Ngồi cạnh nàng, hôm nay, không ngờ lại là Ngũ hoàng tử. A Hỷ từng nói với nàng, ngũ hoàng tử không thích xuất đầu lộ diện nên chưa từng đến Tông Nhân phủ học cùng với các huynh muội bao giờ cả.
"Ôi, hôm nay, có cả tiểu công chúa và ngũ hoàng tử cùng đến tham dự lớp học của tiểu nhân. Tiểu nhân thật sự thấy vô cùng vinh dự".
Vị thái phó ôn hoà râu tóc bạc phơ vuốt râu ngồi cười giống hệt như một vị cao tăng đắc đạo người ta hay vẽ trong sách.
"Đã chịu đi học rồi à?".
Nhạc San đang lật đật giở thẻ tre ra thì nghe thấy giọng khàn khàn hỏi.
Ngũ hoàng tử bắt chuyện với nàng. Chuyện này có khác nào chuyện tốt từ trên trời rơi xuống không?
"Vâng, ta... ta... mấy ngày nay ta bị ốm nên không đi học được".
"Bệnh tình thế nào rồi?".
Nhạc San lơ ngơ. Nàng thật sự không quen với cái kiểu trò chuyện mà hai mắt không nhìn nhau. Hơn nữa, tư thế ngồi của ngũ hoàng tử là kiểu đĩnh đạc đường hoàng trơ cứng như khúc gỗ, có hơi... trịnh trọng quá...
A Hỷ nói. Nếu không phải bị bệnh, chắc chắn ngũ hoàng tử đã trở thành thái tử gia, hôn phu của nàng.
"Ta... Ta tốt lắm... Có hơi đói..." - Nàng nằm bẹp ra bàn, giấu đầu sau cuộn thẻ tre, trò chuyện cùng ngũ hoàng tử - "Nói nhỏ với ngài nhé, thực ra ta không có bị bệnh".
Đối phương nghe vậy, nghiêm nghị không đáp, làm nàng có chút chưng hửng.
Mấy ngày qua, tuy nàng không đi học nhưng vẫn chăm chỉ đọc thêm sách mà thái phó giao cho, tuyệt đối không lười biếng. Phụ hoàng nói, muốn giúp ích cho Dương quốc thì phải biết phò tá cho Thái tử, không thể lười biếng.
"Các vị điện hạ, như các vị đã biết, hôm nay chúng ta sẽ có một buổi khảo thí bằng miệng. Bệ hạ sẽ đến đây và đích thân ra đề".
Nghỉ học chục buổi. Hôm đi học lại thì trúng ngay đợt thi cử. Nhạc San chưa hề chuẩn bị cho chuyện này. Nàng có thể xúi quẩy hơn được nữa không?
"Ngũ hoàng tử, thật khó có cơ hội được diện kiến ngài. Sẵn đây thần cũng muốn biết trình độ của ngài đến đâu rồi".
Phía trên hàng đầu đột nhiên có tiếng cười khẩy. Không biết là ai. Người đó cũng không lên tiếng nữa. Chắc do sợ căn bệnh của ngũ hoàng tử cho nên không có ai dám to gan trực diện chọc trúng hắn.
Hắn không nói gì, chỉ cung kính đưa hai tay ra trước mặt.
Còn chưa kịp đọc lại sách thì hoàng thượng đã giá lâm, không chừa cho nàng bất kỳ cơ hội nào nữa. Hai chân nàng sốt ruột mà va hết cả vào nhau.
Không chỉ có hoàng thượng mà còn có cả hoàng hậu, quý phi nương nương đi cùng... Sao nàng cứ thấy mình bị mắc bẫy rồi?! Không thể nào... trùng hợp như vậy được...
Nàng bồn chồn. Tứ chi như muốn mềm nhũn hết cả ra. Đầu óc rối ren hoàn toàn không nghĩ ngợi được gì nữa. Có khi nàng thực sự sẽ trở thành nỗi ô nhục của hoàng gia Dương quốc không chừng...
Sau khi an toạ, Lý Tế Kiệt hùng hổ nói.
"Chúng ta bắt đầu được rồi! Nhi tử của ta, có người nào muốn xung phong không?".
Hổ phụ sinh hổ tử. Thái tử từ hàng ghế đầu đứng dậy, vô cùng hùng hồn vỗ ngực tuyên bố.
"Nhi thần muốn thử ạ!".
Thật chướng mắt!
Tuy vậy, không thể phủ nhận một điều rằng hắn rất đẹp trai. Hắn có sự ngông cuồng của một tên lưu manh quý tộc nên có. Đối với nhiều người, đó hoá ra lại là một sự thu hút.
Như thường lệ, đôi mắt to và dài của hắn thường sẽ chỉ đậu lại trên những bức trần, chứ không phải trên gương mặt của bất kỳ ai.
Đề đầu tiên được ra là về Tứ thư ngũ kinh, hoàn toàn là một câu hỏi thuộc lòng, chẳng có chút tính thử thách gì. Nhạc San vừa dè bỉu vừa có chút thất vọng. Thất vọng vì, theo cái đà này, khả năng nàng không qua được bài thi là rất lớn.
Hoàng đế chắc chắn sẽ hỏi nàng về lễ nghi cung đình và Nữ tắc. Đó là những kiến thức căn bản nhất một mẫu nghi cần phải biết. Đáng buồn, Nữ tắc là cuốn sách Nhạc San ghét đọc nhất.
Thái tử đọc vanh vách một loạt bài. Sau đó mặt hắn vênh lên đầy tự hào. Thái phó và các vị nương nương đều hết lời ca ngợi. Cái mũi thon của hắn dường như đã nở ra không ít.
Nhạc San thở hắt ra.
Hoàng đế tương đối hài lòng với câu trả lời của hắn, liền ra lệnh.
"Được rồi, con có thể tự ý chọn một người lên để ra đề".
Ánh mắt của Thái tử cuối cùng đã hạ xuống. Khi nó vừa quét đến Nhạc San, nàng hèn nhát co người, cúi xuống để không bị trông thấy. Khoé môi Thái tử khẽ nhếch lên, tựa như một người thợ săn đã nhắm trúng con mồi.
Mũi tên đó sẽ xuyên thẳng vào ngực Nhạc San và nàng chết chắc.
"Ngũ huynh! Huynh chắc sẽ không phiền để ta hỏi đệ vài câu chứ?".
Nàng hoàn toàn không ngờ đến...
So với Ngũ điện hạ, Nhạc San hẵn là một con mồi không đáng nhắc tới. Nàng nhẹ nhõm quay sang ngũ điện hạ, dùng hai tay nắm chặt cổ vũ một cách rất nhỏ:
"Cố lên!".
Ngũ hoàng tử chẳng mảy may tỏ vẻ bồn chồn, bất ngờ hay nao núng nào. Trái ngược với nàng, ngài ấy không thường để lộ tâm tư của mình. Lúc nào cũng bình thản như vậy.
"Xin mời Thái tử ra đề".
Hoàng đế và Hoàng hậu dường như không mấy vui mừng khi thấy Ngũ hoàng tử được chú ý như vậy.
"Ta muốn hỏi huynh, dựa trên tứ thư ngũ kinh, huynh hãy kiến nghị về luật Hồng Định sắp sửa được ban hành".
Luật Hồng Định? Gì vậy chứ? Đề này phải để cho Tể tướng giải chứ sao lại để cho Ngũ điện hạ giải?
Mọi người nghe xong đề đều phải há hốc mồm kinh ngạc, ngay cả Thái phó vốn vẫn luôn tươi cười.
Tên Thái tử này thật là khinh người quá đáng!
Nhạc San thấy bất bình đang định đứng lên để giải toả thì Ngũ điện hạ đã lên tiếng trước.
"Nhận được sự coi trọng của điện hạ, thần rất đỗi vui mừng. Tuy nhiên, thần không có tài đức gì để được đề bạt trong triều nên chưa từng được thấy qua dự thảo luật..." - Ngũ hoàng tử hơi chần chừ - "Vì thế nên, thần chỉ có thể đề xuất những ý chí chung nhất để đóng góp cho quốc gia".
Ngũ hoàng tử ung dung khoanh tay ra sau lưng, từ tốn trình bày. Dáng vẻ lúc này giống hệt như những thi nhân đang cao hứng làm thơ.
"Trong tứ thư, Mạnh Tử cho rằng "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh", tức là vua không có quyền lấy dân làm của riêng cho mình. Phải duy dân và vì dân. Muốn vậy, phải có luật pháp công bằng, dẫu vua quan cũng không được vượt ra ngoài pháp luật đó. Người trị dân, trị nước phải chăm lo việc dân việc nước, làm cho đời sống của dân được sung túc, phải lo giáo dục dân để hiểu rõ luật pháp mà tuân theo, lấy nhân nghĩa làm cơ bản để thi hành. Vậy nên, chế tài nên được củng cố, áp dụng cho cả quý tộc và quan lại, không được thiên vị. Các biện pháp xử phạt nên mang tính răn đe nhưng vẫn phải có tình người trong đó. Ngoài ra, ta có thể áp dụng kiến thức pháp luật vào trong thi cử để phổ biến kiến thức đến toàn dân...".
Nhạc San nghe thôi mà đã choáng váng, hẳn là không chỉ có mình nàng. Đây... thật sự là suy nghĩ trong chớp nhoáng mà một người có thể nghĩ ra sao? Đây rõ ràng đâu còn là thi vấn đáp nữa. Đây có thể là một bản tấu chương... hoặc một bài sớ... Hai tai nàng dần lùng bùng...
Thái tử gần như chết đứ đừ tại chỗ. Hắn chắc đang ân hận vì đã không chọn nàng thay vì ngũ điện hạ.
"Ngũ điện hạ..." - Thái phó kinh động đứng lên. Hai tay ông chắp lại ra vẻ nể phục - "Vi thần ngu muội, không hề biết suốt bao năm qua, ở trong cung lại có một nhân tài sáng loá đến nhường này".
Dù không phải đang khen mình nhưng không hiểu vì sao Nhạc San lại mỉm cười một cách tinh nghịch. Hai má phúng phính của nàng căng mọng lên tựa như hai quả táo nhỏ. Đôi mắt cười híp lại chỉ để lộ hai hàng mi cong dài. Nàng chống cằm, quỳ lên gối, hai chân đong đưa phía sau. A Hỷ đã phải chạy tới nhắc nhở nàng mau chóng chấn chỉnh lại.
"Thái phó quá lời rồi. Ta chỉ đang nói ra những điều bản thân suy nghĩ thôi".
"Mấy năm nay, chắc chắn điện hạ đã đọc không ít sách...".
Đáng buồn là ngoài Thái phó, không có ai tình nguyện biểu dương Ngũ điện hạ cả.
Nhạc San chạnh lòng.
A Hỷ từng kể cho nàng nghe. Trước khi trở thành bộ dạng như bây giờ, Ngũ hoàng tử được mệnh danh là thần đồng của nhà họ Lý. Về cả nhân phẩm và khí chất đều không ai qua nổi ngài. Kể từ khi chào đời, ngài đã bộc lộ những phẩm chất của một đấng minh quân, một người thừa kế ngai vàng sáng giá, vô cùng thông minh và hiếu học.
Mọi điều ấy đều trở nên vô nghĩa cho đến một ngày người ta phát hiện ra ngài hoàn toàn không biết đến đau đớn trong một trận gây gổ với một vị hoàng tử khác.
Sau đó... Không có sau đó nữa... Đế hậu không có ai còn chút hứng thú với bài khảo thí này, bọn họ viện cớ rời đi. Thế còn tệ hơn là Ngũ hoàng tử đã làm ra chuyện gì đó đáng thất vọng.
Nhạc San gom gọn đồ đạc. Đôi chân ngắn hối hả đuổi theo Ngũ hoàng tử trên con đường rải sỏi quanh co và sạch sẽ được hai luống cây xanh rì phủ đầy hai bên.
"Điện hạ, khoan đã, ta có điều muốn nói!".
Nàng cả gan, dám nắm cả lấy gấu áo của ngài.
Ngũ hoàng tử không nổi giận, chỉ khẽ giật ra.
"Đã bảo ngươi. Tránh xa ta ra một chút!".
"Ta..." - Nàng nói mà không kịp thở - "Ta chỉ muốn nói, ta rất tự hào về ngài!".
Ngũ hoàng tử ngây ra. Lần này nàng thật sự đã hù được hắn.
"Ngài đã làm rất tốt, rất xuất sắc. Ngài thật sự là một người xuất chúng. Đừng buồn với phản ứng của đế hậu. Ta tin rằng, người trưởng thành sẽ cần nhiều thời gian hơn để chấp nhận lỗi sai, ngài có nghĩ giống ta không?".
Hắn cười: "Công chúa điện hạ, ta cũng là người trưởng thành. Thứ cho ta không thể hiểu được cảm giác khi là một tiểu nha đầu của ngươi là như thế nào".
Nhạc San chu môi chau mày. Không ngờ nàng tốt với hắn thế mà ngược lại bị còn bị hắn trêu ghẹo!
"Hừm... Cho dù điện hạ có nói thế nào đi nữa, ta cũng thấy rất vui, thật đấy! Ta rất nể phục sự xuất chúng của điện hạ, cho nên, dù người khác có như thế nào, ngài đừng bao giờ nghĩ xấu về bản thân nhé!".
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn nàng. Ngoài vẻ mơ màng, mờ mịt như thường ngày ra thì chẳng có chút cảm xúc gì.
"Công chúa người thật nực cười. Bản thân mình còn lo chưa xong, còn có tâm tư lo chuyện của người khác!".
"Ngài...".
Nhạc San tức muốn phun ra máu, còn chưa kịp phun thì người đã đi mất. Thái tử hai mươi tuổi, ngũ điện hạ đã hai mươi hai tuổi. Bọn họ ai cũng đủ sức chế giễu nàng.
Tuy nhiên, nàng chẳng muốn lớn nhanh như vậy đâu. Lên mười tám tuổi, nàng sẽ phải gả cho vị Thái tử tội ác tày trời đó. Nghĩ thế, hàng ngày nàng chỉ còn biết cầu nguyện cho mỗi ngày đi qua chậm hơn.
Tối đó, A Hỷ bỗng nhiên nhận được một món quà lớn từ Ngự Thiện phòng, là một mâm đầy những sơn hào hải vị.
"Công chúa, đây là phần thưởng đế hậu ban cho Ngũ hoàng tử. Ban nãy em đi lấy đồ ăn, gặp được Tứ Cửu, hắn bảo Ngũ điện hạ muốn đưa hết mâm đồ ăn này sang cho công chúa đó!".
Nhạc San chợt nhớ đến ban nãy mình đã than đói với Ngũ hoàng tử, thấy có hơi mất mặt. Thế nào mà lại đi giành quà với người ta... Điều khiến nàng ngạc nhiên hơn là, Ngũ hoàng tử trông vậy nhưng vẫn để tâm đến lời nàng nói.
Quả nhiên là người tốt!
"Hôm nay ta không bị khảo bài còn được cho đồ ăn ngon. Thật là có phúc!".
"Phải đó, ban nãy Tứ Cửu còn hỏi em, nếu bên cung chủ tử thiếu thứ gì thì cứ nói với bên đó. Bọn họ nhất định sẽ chu toàn đầy đủ!".
Nhạc San chắp tay, vái lạy.
"Xem ra mẫu thân ở trên trời cao đã mủi lòng với tấm lòng mong nhớ của ta rồi...".
Ngay sau đó, nàng và A Hỷ nhào vào mâm cơm, xé nát con gà quay màu mật ong bóng vàng, thơm phức ở trên đó như hai kẻ chết đói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]