Bàn tay Trương Hướng Dương nặng nề đập trên bàn trà, chiếc bàn được làm từ gỗ đàn nhưng khi bị đập cũng không chịu nỗi muốn nứt ra. 
Cậu bị điên rồi à? 
Đường Dịch đưa chiếc điện thoại di động xuống dưới mông mình rồi ngồi đè lên, nói sao cũng không chịu cho người quản lý lấy đi chiếc điện thoại yêu quý của mình 
Trương Hướng Dương mở laptop muốn sửa mật khẩu weibo của Đường Dịch. Phát hiện nhập bao nhiêu lần cũng đều không đúng, anh không khỏi nổi nóng, người luôn bình tĩnh như vậy cũng không khỏi nổi đóa với Đường Dịch: "Cậu có biết mình đang làm cái quái gì hay không?" 
"Ừ." Đường Dịch chỉ lạnh lùng lên tiếng 
"Công ty vừa mới được hoạt động còn chưa có thành tích gì thì cậu lại làm chuyện trăm hại mà không một lợi này. Cậu không có não à?" 
Đường Dịch nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, chiếc nhẫn chẳng có hàm ý gì cả, chỉ là do stylist phối nó cho anh mà thôi 
Hắn cụp mi xuống, khuôn mặt nặng nề một hồi mới trả lời: 
Anh Trương, tôi không nghĩ mình lại hối hận thêm một lần nào nữa 
Trương Hướng Dương nghe xong thân khựng lại một lát, đối với Trịnh Cẩn Du đang sợ hãi đứng một bên phất xua tay: 
- Cậu đi đối phó với điện thoại của bên truyền thông đi, nói chuyện khéo léo một chút 
" À….Được ạ." Trịnh Cẩn Du là chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp đại học, là một người hiểu chuyện, lập tức đi ra ngoài. 
Hắn biết Trương Hướng dương muốn cùng Đường Dịch nói rõ về việc này. 
Tôi nhìn cậu bình thường là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-mot-chut-ngot-ngao/244450/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.