Editor: Senhh
Khi Dương Hồng Quyên không còn nhìn thấy bóng dáng Viên Phi nữa, cô vừa xuống lầu vừa nóng lòng đeo tai nghe rồi bật radio. Cô bật công tắc radio lên nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy có phản ứng gì cả. Cô đã thử tắt đi bật lại nhưng cũng vẫn vậy. Dương Hồng Quyên nhíu mày, chẳng lẽ nó bị hỏng rồi? Cô nghĩ ngợi một chút rồi bước đi thật nhanh.
Cô chạy ra khỏi tòa nhà ngôn ngữ Trung rồi ngó nghiêng nhìn xung quanh. Trước cửa có hai con đường, không biết trợ giảng Viên đã đi lối nào. Cô không kịp nghĩ nhiều, chạy thẳng theo con đường bên trái. Bởi vì lúc đến cô đi đường bên phải, nên cô đoán anh đã đi đường bên trái.
Hai bên đường trồng rất nhiều cây phong. Vào mùa này, lá phong đỏ như lửa, rất nhiều lá phong cũng rơi rụng dưới đất. Dương Hồng Quyên chạy được một lúc thì thấy một bóng dáng màu trắng ẩn hiện ở giữa con đường đỏ rực. Cô càng chạy nhanh hơn.
Viên Phi nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người đang chạy như bay tới.
"Trợ giảng Viên." Áo Dương Hồng Quyên ướt đẫm mồ hôi, thở không ra hơi, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Có chuyện gì vậy?" Viên Phi hỏi.
"Tại sao radio của tôi bật rồi nhưng lại không lên tiếng?" Dương Hồng Quyên lo lắng hỏi.
"Sao lại thế?" Viên Phi chìa tay ra, ý bảo cô đưa radio cho anh xem thử. Tối qua anh nghe một lúc, rõ ràng lúc đó vẫn rất tốt.
Dương Hồng Quyên đưa radio cho Viên Phi. Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/920903/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.