Ra khỏ khu nhà nhỏ, An Nặc Hàn đi thẳng tuột về phíatrước, bước chân của anh rất nhanh, đi băng băng qua con đường nhỏ, xuyên thẳngqua biển người trong hội trường, lướt qua một cây cầu nhỏ.
Mạt Mạt cứ bám sát theo anh, đi đễn nỗi không thở đượcnữa, dù chạy chậm nhưng vẫn cố gắng theo kịp bước chân anh.
Khi đi qua sân tập, cô thấy cái người tên là Jack kia.Anh ta đang ngồi cùng với bạn bè ở sân đá bóng, một bên vừa hút thuốc, một bênvừa nói cười, tiếng cười hết sức khoa trương. An Nặc Hàn đột nhiên dừng chân,anh nắm chặt hai nắm tay nhìn thẳng vào Jack đang ngồi trong sân bóng, rồi anhbuông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.
Có ai ngờ rằng lúc anh mới đi được vài bước, Jack cũngnhìn thấy anh, khinh bỉ, bĩu môi, quay mặt đi nói vài câu với đám bạn của anhta, đám người đó bắt đầu huýt sáo một cách châm biếm.
Tiếng huýt kiểu này thật sự giẫm đạp lên tôn nghiêmcủa người khác một cách không thương tiếc, đã xát muối vào vết thương lòng củaAn Nặc Hàn.
Đây là lần thứ hai An Nặc Hàn dừng bước, anh cởi đồngphục quấn lên trên cánh tay. "Mạt Mạt, em quay người đi, không nênnhìn."
"Anh Tiểu An?" Cô đuổi theo, nắm lấy tayanh. "Anh đừng qua đấy làm gì, bọn chúng có nhiều người lắm, ngộ nhỡ đánhanh thì làm sao bây giờ?"
Anh không trả lời cô, rút tay ra, một mình đi tới sântập.
Những người đó thấy anh đi qua, tất cả đều đứng dậy,trong đó có hai người rất hùng hùng hổ hổ nghênh chiến, vài người khác thì mangbộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/34251/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.