Sự quấy nhiễu của ánh mắt không còn, cảm giác lại càngnhạy hơn, mỗi một động tác nhỏ của anh đều khiến cô cảm thấy sung sướng khôngnói ra lời.
Cơ thể bị lấp đầy vô tình thít chặt lại, niềm khoáicảm đến tê liệt bốc lên tận não...
Cơ thể đang lơ lửng, dần dần hòa vào không trung...
Sự ngứa ngáy tê dại trong nháy mắt khiến đầu óc côtrống rỗng, cả người chảy đầy mồ hôi.
Nương theo nhịp điệu của anh, cô không nhịn được cấttiếng rên, từng cơn sóng sảng khoái dạt dào đẩy cô lên tới đỉnh điểm...
Tay anh rút ra, sự dạt dào biến thành trống rỗng trongtích tắc.
Mạt Mạt điều hòa hơi thở, cơ thể mềm mại chờ mong sựlấp đầy lần thứ hai, không bao giờ rời đi nữa.
Lúc này một thứ nóng rực khác thường chầm chậm đi vàocơ thể trống rỗng của cô...
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh thở dốc, tất cảnhững nốt nhạc tuyệt vời mà cô đã từng nghe không bì kịp với tiếng hít thở củaanh bây giờ, động lòng người...
Cô mê mải lắng nghe âm thanh tuyệt vời ấy, cả thể xáclẫn tinh thần đều bùng cháy theo sự nồng nhiệt, cơ thể không chỉ không thểkháng cự lại sự đi vào của anh, ngược lại còn rất chờ đợi sự đau đớn tượngtrưng phải có...
Cuối cùng anh cũng đến một tầng cách trở, ngừng lạimột chút, muốn lùi ra ngoài...
"Đừng." Cô lí nhí nói.
Nghe thấy lời yêu cầu như vậy, An Nặc Hàn không thểkìm nén được nữa, anh nắm chặt lấy bờ eo thon, trong tích tắc thẳng người đivào nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/2088422/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.