Trong lúc chiếc tháng máy dùng để ngắm cảnh dần dần đixuống, những cảnh vật xa lạ không ngừng được phóng to lên.
Thang máy dừng lại tại tầng một, cửa vừa được mở ra,một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy vào trong thang máy.
An Nặc Hàn nhanh chóng đứng che trước người Tô ThâmNhã, đánh giá người đàn ông quá liều lĩnh này. Người này thân hình cao lớn, tócvàng mắt xanh, điển hình cho dáng vẻ người ngoại quốc. Thường nói, đàn ôngngoại quốc rất lịch sự phong cách, rất ít người lỗ mãng thế này.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Người đàn ông vừa nóivừa gấp gáp ấn tầng 79.
"Không sao!" Tô Thâm Nhã dùng tiếng Anh trảlời. Cô kéo ống tay áo của An Nặc Hàn, đi về phía ngoài cửa thang máy."An, em không sao, đi thôi."
Đột nhiên, người đàn ông kia thoáng sửng sốt, quay đầunhìn An Nặc Hàn, khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái.
"Ông Anthony." Người đàn ông cẩn thận lấy ramột bức thư từ bên trong áo, đưa cho anh bằng hai tay. "Đây là thư củaông."
Thì ra là đi đưa thư cho anh. Quả nhiên một giây đồnghồ cũng không muộn. "Cám ơn!"
An Nặc Hàn nhận thư, trực tiếp mở bức thư được dán kínra, vừa đi vừa nhìn những nét chữ trên mặt giấy.
Trang giấy thư đẹp đẽ tỏa ra mùi hương xưa cũ.
...
"AnhTiểu An..." Nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng An Nặc Hàn run lên.Bên tai lại vang đến tiếng gọi thân quen của Mạt Mạt. Bước chân anh chậm lại,sợ rằng chỉ vì sự lay động của tờ giấy mà anh nhìn sót mất chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/2088419/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.