"Mạt Mạt..."
Nghe được âm thanh đã lâu ngày không thấy, nỗi nhớ nhưcơn mưa rả rích vây lấy Mạt Mạt, cô cứng người đứng trong mưa, ngay cả làm bấtkỳ động tác nhỏ nhặt nào cũng đều sợ nghe sót một tiếng hít thở của anh.
Từ lúc nào mà chỉ một tiếng gọi đối với cô cũng trởnên xa xôi như vậy.
Anh nhè nhẹ hít vào một hơi hỏi: "Dự báo thờitiết nói Victoria* sẽ mưa liên tục bảy mươi hai giờ, em có mang theo ô khôngđấy?"
*Victoria là một bang nằm tại phía đông nam của Australia
"Dạ..." Nước mắt của cô lăn dài, không phảiđau lòng, không phải khổ sở, là một loại chua xót chảy thông trong máu. Anhđang nhớ đến cô, cho dù đang ở một nơi rất xa, rất lâu rồi không liên lạc,trong lòng của anh vẫn đều có một chỗ dành cho cô.
Chính một phần quan tâm này đã trở thành gánh nặng củaanh.
Mạt Mạt che miệng, không dám nói lời nào, sợ tiếngkhóc của chính mình sẽ truyền đến đầu khác của điện thoại.
"Thời tiết không tốt, khi đi ra ngoài đừng quênmang theo áo khoác." Anh dặn dò.
Mạt Mạt cố gắng hồi phục lại sự nghẹn ngào, nói:"Không quên..."
Một trận gió mang theo những giọt mưa lạnh buốt quậtvào chiếc váy mỏng manh của cô, cô đứng trong mưa càng run rẩy không ngừng.
Trong điện thoại cũng không có âm thanh, tựa như đangchờ cô nói chuyện.
Cô lau đi nước mắt trên khuôn mặt, từ từ hỏi:"Gần đây bận không anh?"
"Không bận, đọc báo, lâu rồi không rảnh nhưthế."
"À! Thời gian trước đấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/2088411/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.