Hôm nay Hà Nội trời mưa to dữ dội, qua khung cửa sổ bé nhỏ của căn phòng mình, tôi nhòm ngó đâu đó có tiếng tí tách mưa rơi... Từng khe nứt bám lấy tôi lầm lỗi... Tôi tự cảm thấy hổ thẹn với chính mình... về những gì đã trải qua nhanh quá...
Sắp đến ngày tôi và "xe bus" (hãy tạm gọi anh - người yêu chính thức của tôi như vậy) được hai năm... Tôi thở dài khi nghĩ về hai năm ấy, đầy ngán ngẩm... sao mà... nó... dài quá thế...
Bất chợt tôi nhớ tới "taxi" cho dù bạn anh có nói tôi nhàu nhĩ, nhưng ít ra thì... chưa bao giờ, anh thốt ra những lời... nói về tôi như vậy... Tôi chỉ rụt rè vì bức rào cản ấy... mà không dám tiến gần thôi, chứ xét cho cùng, anh cũng đâu phải thằng tồi và đối với tôi - con mắt nhìn anh vẫn đầy ngưỡng mộ và ước ao vươn tới, chỉ là hờn giận tạm thời, thoáng qua khiến tôi hờn trách anh mà thôi... Tin nhắn và nhịp tay bấm bàn phím lập cập theo tiếng mưa rơi bên khung cửa sổ đêm về ướt át: "Anh đang làm gì đấy?"... Nghĩ thế nào... tôi lại giữ nguyên những dòng chữ ấy, và tiếp tục bấm số, gửi cho người yêu tôi... hai tin nhắn chung một nội dung, gửi cho hai người, cùng chung quen biết, nhưng chỉ khác mối quan hệ mà thôi... Bất giác tôi thấy việc làm ấy xấu xa nhưng không hề là tội lỗi, tôi thở dài, nhìn ra khung cửa sổ đẫm nước và chờ đợi tin nhắn trả lời... Một giọt buồn rơi...
Người yêu tôi trả lời trước: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-gan-anh-them-chut-nua/47031/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.