Khi đã sát giờ hết métro, tôi và Bình cáo từ mọi người ở buổi "họp xóm" quay về khách sạn. Chủ nhà Tú Cam còn gói ghém cho tôi đem về một giỏ thức ăn Việt Nam. Hầu hết những anh chị khác ở lại tá túc, ngủ qua đêm tại nhà anh luôn.
_ Hình như anh có vô tình nói gì đó làm em buồn phải không? – Tú Cam tỏ vẻ áy náy – Em thông cảm, anh giờ chỉ là một anh bán chả giò, suốt ngày vùi mặt vô chảo dầu, anh trở nên vô duyên và kỳ cục. Có gì em bỏ qua nhe.
_ Em có buồn gì đâu, gặp lại mấy anh chị vui lắm mà – Tôi cười sượng – Lần "họp xóm" tiếp theo mình về Sài Gòn đi, đến nhà em nhe, cho có không khí Tân Định. Mình rủ thêm mấy anh chị khác đang ở Mỹ luôn.
_ Ờ, anh thực lòng mong sẽ lại có lần "họp xóm" tiếp theo ở Sài Gòn. Chắc là sẽ vui kinh khủng nếu nhân dịp đám cưới của em – Tú Cam nói xong thì tự bụm miệng – Ý anh là đám cưới của em thôi, còn em cưới ai thì không quan trọng.
_ Em dù sao cũng còn trẻ - Chị Oanh nắm tay tôi chân thành – Lại thành đạt nữa. Em nên lập gia đình, em xứng đáng hưởng hạnh phúc trọn vẹn hơn mấy anh chị. Nói gì thì nói, không ai chối cãi được là em thành công nhất trong cái nhóm người lỡ dở đủ thứ này.
_ Em rất giỏi – Anh Tín Húc góp lời – Em sống ở Việt Nam mà thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-den-san-francisco/2840270/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.