Xe vừa dừng ở cổng, cô đã tự mở cửa bước xuống xe. Sự mệt mỏi hiện rõ gương trên mặt nhỏ của cô. Anh thấy cô mệt mỏi thì chủ động qua bế cô nhưng cô từ chối, bước vài bước thì cô hơi chóng mặt và loạng choạng suýt té, cánh tay mạnh mẽ từ sau cầm lấy tay cô nên không sao.
- "Sao cứ phải tỏ ra làm gì?"
Không cần cô trả lời, một tay vác cô lên rồi đi thẳng vào nhà. Một mạch đi thẳng vào nhà còn dặn thím Trương nấu giúp anh một bát cháo.
Đặt cô nằm xuống giường, bàn tay vô thức đặt lên cúc áo ở ngực cô. Cô tưởng anh lại định làm gì nên đẩy anh ra.
- "Anh làm gì vậy"
- "Thay đồ cho cô, về nhà rồi đừng mặc đồ này."
- "Chứ cô nghĩ gì, tôi không muốn đụng vào người phụ nữ của nhiều người đàn ông khác."
Bỗng dưng câu nói của anh khiến cho trái tim cô hẫng đi một nhịp. Đến bây giờ anh vẫn nghĩ cô là người như vậy.
- "Ừm, anh nói gì cũng đúng hết."
Lúc này thím Trương cũng mang cháo và thuốc vào.
Anh cầm lấy bát cháo, múc lấy từng muỗng đưa lên miệng thổi rồi đưa cho cô.
- "Ăn đi rồi uống thuốc."
- "Tôi tự ăn được, anh không cần phải làm vậy với người như tôi đâu."
Anh khó chịu đứng dậy. Cô muốn chọc điên anh lên mới chịu hay sao đây. Anh mở laptop rồi ngồi ở trên bàn làm việc. Cô thì nằm trên giường quay lưng ngược lại với anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-den-ngay-mai/2942882/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.