Tối đó anh và cô chen chút nhau mà nằm trên giường bệnh. Cô nằm nép vào người anh, sợ lỡ sơ xuất là ngã xuống đất liền. Thiên Phong cười ranh mãnh ôm lấy cô. Hương thơm ấy đã bao nhiêu lâu rồi anh không nhớ nữa. Bàn tay hư hỏng luồn vào bên trong áo cô. Thanh Thanh giật mình xoay ra nhìn anh, gương mặt anh không có một chút gì khác thường cả.
- "Anh làm gì vậy."
Kéo cô vào sát cơ thể mình, bàn tay đặt lên eo cô, sát tai mà thì thầm.
- "Vợ à, đừng giận nữa. Anh nhớ em."
Cô đẩy người anh ra, đi xuống giường chỉnh lại quần áo.
- "Anh có biết em sợ như thế nào không, em rất sợ khi anh không nhớ em. Huhu."
Khóc bù lu bù loa làm cho anh quýnh quáng lên. Chạy xuống dỗ lấy cô.
- "Đừng khóc nữa, chẳng phải anh đã tỉnh dậy rồi sao."
- "Ngoann."
Lau đi nước mắt còn đọng trên mình, cuối thấp người hôn lấy môi cô.
- "Ưmm."
Cô khẽ rên lên một tiếng khiến cho Thiên Phong mỉm cười. Anh bế cô lên giường, hôn ngấu nghiến môi cô.
Cứ như vậy một trận hoan ái đã xảy ra trên giường bệnh của anh. Đến gần sáng anh mới chịu buông tha cho cô, rửa sạch người cho cô rồi mặc quần áo và ôm cô ngủ đến gần sáng.
Sáng nay là ngày anh xuất viện, Tử Hàn và Diêu Linh cũng đến thăm anh. Nào ngờ vừa mở cửa phòng bệnh đi vào thì thấy cảnh hai vợ chồng nhà này ôm ấp nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-den-ngay-mai/2942858/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.