Cao Hữu Phong không ngờ rằng cô sẽ trả lời lại tin nhắn của cậu ngay khi mới về lớp, mà còn bất ngờ hơn là cô đồng ý đi ăn cùng cậu ta. Đây có giống như một lời đồng ý cho lời mời một buổi hẹn hò với cậu không.
Cậu nghĩ mà phấn khích, không thể nén mỉm cười.
Tần Khải Long sau khi thấy cậu từ phòng giáo viên về, cũng không có gì đặc biệt lắm, cậu ta nghĩ vậy. Nhưng người bên cạnh cứ khúc khích mỉm cười như một tên điên, cậu ta không thể không chú ý.
Với tay, kéo kéo Vương Đại ngồi ở trên, thì thầm, "Cậu nhìn cậu ấy kìa. Vừa về đã cười như bị bệnh vậy."
Vương Đại nghĩ vị thiếu gia này chắc là có chuyện gì vui lắm đây, vẻ mặt sắc xuân, tình đong đầy phơi phới, hiện rõ rệt trên khuôn mặt điển trai kia, "Chậc chậc, cậu ta đúng là có bệnh."
Nói như vậy, nhưng cậu bạn Vương Đại này chắc hẳn chuyện này có liên quan đến Cố Ngọc Như. Ngoài cô ấy ra, thì còn ai có thể làm vị thiếu gia này mỉm cười như này chứ.
----
"Ông Triệu, đã tìm ra được tên Uy Ca rồi." Một tên thuộc hạ đã làm việc cho ông Triệu, chủ nợ của ba Cố Ngọc Như, chạy đến báo cáo tình hình.
"Tốt." Ông Triệu này cười hà hà, khoái chí, vỗ tay, "Còn không mau bắt tên chuột nhắt ấy về đây cho ta."
"Ông Triệu yên tâm, tôi đã cho người đem hắn về trước mặt ông, trong vòng ba mươi phút nữa, đảm bảo ông sẽ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-buoc-den-ben-anh/2817244/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.