Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao. Trong phòng, Cố Ngọc Như vẫn nằm ở trên giường. Đồng hồ đã chỉ điểm 8 giờ, bất ngờ rằng cô vẫn chưa rời giường để đi học.
Cố Ngọc Như nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trán đổ mồ hôi. Mái tóc dài của cô dính hết vào mặt, gương mặt trắng bệnh hiện rõ sự mệt mỏi, khó chịu trong người.
Bây giờ nhìn cô rất yếu đuối, tựa như nếu đứng dậy có thể bị cơn gió thổi bay đi vậy.
Chầm chậm mở mắt, Cố Ngọc Như nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, liền vội vàng với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường.
8 giờ hơn rồi.
Tối hôm qua vì mệt quá nên chỉ muốn nằm lên giường và ngủ, cô quên mất đặt báo thức.
Điện thoại tràn đầy những thông báo tin nhắn Wechat, là lời hỏi thăm của Lạc Châu và Châu Hi Nhã ở trong nhóm chat, hỏi cô tại sao hôm nay không đi học?
Bây giờ cô thật sự rất mệt, cả người nóng ran, tay sờ lên trán, nóng quá, chắc hẳn bị sốt rồi, hôm qua trời mưa mà cô tắm nước lạnh, cộng thêm nằm ngủ trong phòng bật điều hòa cả đêm, không sốt mới lạ.
Cô nhắm nghiền mắt, nghỉ ngơi một chút.
Điện thoại sáng lên kèm theo âm thanh thông báo Wechat.
Lạc Châu: [Ngọc Như, sao cậu đọc tin nhắn mà không trả lời?]
Cô bạn lại có phần lo lắng, dò hỏi: [Cậu không gặp chuyện gì chứ?]
Nghĩ đến mà ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-buoc-den-ben-anh/2817225/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.