Dưới sự kiên trì của Nghiêm Noãn, Trình Sóc Xuyên đi với cô một chuyến đến thành phố Lý Thủy.
Lý Thủy là một thành phố cổ nằm ở phía ngoài cùng Tây Nam, sát biên giới. Mấy năm gần đây chỗ này rất nổi tiếng, là lựa chọn hàng đầu của giới trẻ thích đi du lịch.
Nghiêm Noãn từng tới đây lấy cảnh quay phim, nhưng chưa dạo chơi khám phá.
Và giờ cô cũng không có tâm trạng dạo chơi.
Nổi tiếng nhất thành phố Lý Thủy tất nhiên là phố cổ, ồn ào náo nhiệt cũng xoay quanh phố cổ, những địa phương khác dù được coi là trung tâm thành phố nhưng hơi vắng vẻ.
Hai người đỗ xe ở bên ngoài khu dân cư cũ kỹ. Đường quá hẹp, xe không thể đi vào được.
Nghiêm Noãn ấn cửa sổ xe xuống nhìn khu dân cư gồm bốn tòa nhà cổ kính.
Trên đất dơ dáy nhiều ổ gà. Tòa nhà loang lổ dấu vết năm tháng, xuống cấp trầm trọng, thậm chí dây leo cũng trông u ám, thiếu sức sống.
Cô không khỏi nhớ đến những chuyện về Nghiêm Tiểu Thư mà Trình Sóc Xuyên đã nói.
Cô vô thức siết chặt tay.
Trình Sóc Xuyên với sang chầm chậm bao bọc lấy tay Nghiêm Noãn. Ấm áp từ mu bàn tay truyền đến, Nghiêm Noãn quay đầu, đụng phải ánh mắt anh.
Trình Sóc Xuyên vỗ vai cô, “Chắc sắp ra rồi, chờ một chút.”
Nghiêm Noãn gật đầu.
Hai mươi phút sau, âm thanh ồn ào hỗn tạp từ một đám trai gái truyền đến từ con hẻm.
Đập vào mắt Nghiêm Noãn là một đám nam nữ ăn mặc đồ thể thao, màu tóc khác nhau, đeo hoặc xách các nhạc cụ.
Cô so sánh với hình Trình Sóc Xuyên đưa, liếc mắt liền thấy cô gái đầu hồng đang ngậm thuốc lá.
Cô gái da trắng, son môi đỏ tươi, đi đôi bốt đen có đính đinh.
Rất cá tính.
Đám người lướt nhanh qua xe, cô gái đầu hồng còn cúi người xuống, nhìn gương xe chỉnh tóc.
Nghiêm Noãn quan sát cô ấy qua lớp cửa xe.
Tuổi trẻ, gương mặt tràn đầy sức sống.
Trong mắt lại có sự hờ hững không hợp tuổi.
Cô gái bên ngoài không thấy cô nhưng cô lại có thể in sâu gương mặt này vào trong trí óc.
Bọn họ cười cười, đùa giỡn.
“Ái chà chà, có kẻ nào phạm tội hả? Nhìn bảng số xe kìa, là ai vậy ta?”
Có người cả gan gõ cửa sổ một cái, dọc đường cười hi hi ha ha, rất nhanh liền đi khỏi.
Nghiêm Noãn không xuống xe, ngay cả cửa kính cũng không hạ xuống dù chỉ một chút.
Điều này khiến Trình Sóc Xuyên ngạc nhiên.
Ban đêm, Nghiêm Noãn và Trình Sóc Xuyên tới phổ cổ, đến một quán bar bình dân tên Thanh.
Hai người ngồi sát bên trong, cách xa chỗ ca sĩ.
Trước khi vào, Nghiêm Noãn có nhìn tấm bảng trước cửa. Tô Ny, từ 8:30 đến 10:00 tối.
Cô với Trình Sóc Xuyên ngồi xuống, gọi một ly cocktail nhưng không uống dù chỉ một hớp.
Nghe nói quán bar này đông khách nhất thành phố Lý Thủy.
Trùng hợp thay, Chung Vãn Anh từng kể cho cô nghe lúc Quý Thiên Trạch đến Lý Thủy quay phim, Chung Vãn Anh có đến đây thăm ban và hát một bài ở quán bar này.
Cô gái tóc hồng ung dung đến trễ.
Đến 8:40 mới ngồi xuống ghế hát, phía dưới có âm thanh than phiền. Nhưng mà cô gái có sở trường điều phối bầu không khí, chỉ vài câu ngắn ngủi đã tạo ra một tràng cười.
Nghiêm Noãn cười không nổi.
Những lời nói đùa th ô tục xen lẫn những từ gợi tình vang lên làm nổi bật vẻ mập mờ. Mấy viên tinh thể đá mô phỏng kim cương đính trên người cô gái như sắp rơi xuống đai lưng tới nơi.
Làm cô không khỏi nhớ tới khu dân cư nhỏ hẹp bẩn thỉu.
Cô nghe người con gái tự giới thiệu về mình, “Xin chào mọi người, tối nay Tô Ny tôi sẽ đảm nhiệm phần hát…”
Tô Ny.
Nghiêm Noãn nắm chân ly rượu, rũ mắt, thả hồn theo những làn điệu dân dã nơi thành phố cổ kính. Không biết Tô Ny hát những bài này bao nhiều lần rồi.
Cô không có tâm trạng nghe, trong đầu quanh quẩn lời của Trình Sóc Xuyên.
“… Lúc đầu bị khống chế bắt làm gái bán hoa trên đường. Mười bốn tuổi bị đưa đến hộp đêm…”
Nghiêm Noãn muốn bưng ly rượu lên uống cạn, nhưng cô biết mình không thể làm được.
Trong lòng phiền muộn.
Cô nhỏ giọng hỏi Trình Sóc Xuyên, “Anh chắc chắn là em ấy không?”
Trình Sóc Xuyên yên lặng gật đầu.
Khó chịu ở lồ ng ngực không cách nào xoa dịu.
Ban đầu, cô ấy được sống trong một gia đình sung túc, nhưng…
“Em muốn ra ngoài một chút.”
Trình Sóc Xuyên không cử động, nhỏ giọng hỏi cô, “Không đợi em ấy sao?”
Nghiêm Noãn lắc đầu, “Ra ngoài một lúc đã.”
Ánh trăng thơ mộng rọi xuống mặt sông Lý Thủy, làm nổi bật gợn sóng lăn tăn.
Nghiêm Noãn không muốn nói chuyện, Trình Sóc Xuyên yên lặng đi theo cô, đứng tựa vào lan can.
Hai người đi không xa, chờ một lúc rồi quay lại quán bar tìm người.
Lúc đến cửa quán bar thì thấy một người đàn ông đầu trọc đang dây dưa với Tô Ny. Hình như Tô Ny khá thành thạo giao tiếp với những người như này. Cô cất ghi ta đi, ngậm thuốc lá trong miệng, nheo mắt lại.
“Chỉ thế thôi à? Người anh em, hay là anh ra chợ Miên Hoa lựa bừa một quán tẩm quất mà vào?”
Người đàn ông bỡn cợt nói, “Tôi thêm hai trăm nhé? Được rồi, đám người các em tôi có lạ gì đâu, đến em gái Tịnh cũng giá 2500 (~9tr VND),cái người giá đứng đầu bảng thành cổ này đấy.”
“Người anh em am hiểu giá thị trường quá nhỉ, vậy thì anh đi tìm em Tịnh đi.” Tô Ny vỗ vai hắn một cái, muốn lách người đi qua.
Người đàn ông hình như biết cứ dây dưa trước cửa quán mình sẽ chẳng được lợi lộc gì nên đi theo Tô Ny ra ngoài.
Nghiêm Noãn loáng thoáng nghe thấy tiếng đầu trọc nói. “Em đi theo cậu ta không có tương lai đâu. Tháng trước cậu ta còn tiếp một phú bà tới du lịch một đêm rượu, ở đó đâu ai không biết.”
Có vẻ câu ấy đã chạm đến điểm giới hạn của Tô Ny. Cô bùng nổ, xoay người đạp cho gã ta một phát, “Mẹ mày, mày nói xong chưa? Dai như đỉa ấy.”
“Con mẹ nó, thân là giày rách còn giả vờ thanh thuần. Không phải trước kia mày cũng làm gái trong hộp đêm à?”
Người đàn ông đầu trọc giơ tay định tát.
Nghiêm Noãn vô thức bước về phía trước hai bước, may mà Trình Sóc Xuyên nhanh hơn, người cao chân dài bước vài bước là tới ngăn được gã ta. Nghiêm Noãn cũng biết anh ra tay tàn nhẫn mức nào, nên chỉ thoáng kinh ngạc phút đầu rồi bình tĩnh trở lại.
Trình Sóc Xuyên chỉ dùng bảy phần sức bóp cổ tay gã, gã liền kêu to.
Đáng ghét thật!
Trình Sóc Xuyên thuận tiện đá văng người, không nói năng gì.
Tô Ny thoáng sửng sốt, nhả một ngụm khói rồi tiện tay ném tàn thuốc xuống đất, dẫm một cái.
Lúc giương mắt nhìn Trình Sóc Xuyên, cô híp mắt lại quan sát, “Cảm ơn anh nha, anh đẹp trai.”
Nghiêm Noãn đi đến đứng bên cạnh Trình Sóc Xuyên.
Tô Ny cũng quay sang nhìn cô..
Kính râm to gần như che cả khuôn mặt, mặc áo chống gió.
Tô Ny không nói, gật đầu cái định rời đi ngay.
“Này…”
Nghiêm Noãn nhịn không được mở miệng.
Tô Ny dừng chân, quay đầu nhìn cô, “Người đẹp, có chuyện gì không?”
Nghiêm Noãn kéo tay Trình Sóc Xuyên, siết chặt.
“Là thế này, nãy chúng tôi có ngồi trong quán bar Thanh nghe cô hát, cảm thấy chất giọng cô không tệ. Chúng tôi… chúng tôi là người của công ty sản xuất âm nhạc, không biết cô có hứng thú tham gia làm việc trong lĩnh vực này không?”
Nghe cô nói xong, Tô Ny bật cười, “Thôi, năng lực của tôi đến đâu chẳng lẽ tôi còn không biết? Lăn lộn kiếm miếng cơm thôi mà. Hai người còn chuyện gì nữa không?”
Thấy Nghiêm Noãn muốn gỡ kính xuống lộ thân phận, Trình Sóc Xuyên đi trước cô một bước, ” Tôi là tổng giám đốc công ty giải trí Khải Trình, Trình Sóc Xuyên, đây là danh thiếp của tôi.”
Vừa nói, anh vừa đưa một tấm card ra.
Tô Ny ngạc nhiên. Giải trí Khải Trình? Cô nhận lấy xem thử. Tấm card cao cấp như này trông không giống đồ giả mạo.
Trình Sóc Xuyên: “Công ty tôi muốn đào tạo người mới, hát như thế nào không quan trọng, dù sao thì cô cũng chưa được đào tạo chuyên nghiệp. Tôi nhìn trúng cô vì phong… à, bề ngoài của cô, nhận thấy tương lai cô sẽ nổi tiếng.”
Tô Ny cúi đầu quan sát bề ngoài mình, cảm thấy giống như bị trêu đùa.
Nghiêm Noãn thiếu chút nữa đưa tay vỗ trán. Đây là nghiêm túc nói tào lao.
Dù sao thì Tô Ny cũng đã đồng ý để lại phương thức liên lạc. Cô ấy nói mình cần suy nghĩ thêm về lời đề nghị của Trình Sóc Xuyên. Nếu liên hệ lại, công ty sẽ cử người đến đàm phán kỹ lưỡng hơn. Và nếu đôi bên hài lòng với lần hợp tác này, bọn họ sẽ chuẩn bị hợp đồng xong trong thời gian sớm nhất.
Tô Ny nửa tin nửa ngờ.
Đầu năm nay số người đến Lý Thủy tìm người mới đào tạo không tới một nghìn thì cũng tám trăm, trong đó có vô số người giả bộ.
Khó làm người ta tin được.
Nhưng giải trí Khải Trình này cũng rất nổi tiếng.
Khí chất và đồ hai người đó mặc nhìn không giống lừa đảo.
Lúc trở về tâm trạng Nghiêm Noãn không tốt lắm. Cuối cùng cô cũng gặp được Nghiêm Tiểu Thư, nhưng người thật lại không giống như trong tưởng tượng của cô.
Nói thật, Tô Ny không có tố chất để ra mắt.
Cô chỉ thuận miệng nói một câu để giữ Tô Ny lại…
Trình Sóc Xuyên gật đầu, “Công ty nuôi thêm một người cũng không sao.”
Nghiêm Noãn yên lặng.
Cô nhất định phải giúp Nghiêm Tiểu Thư.
Dù Nghiêm Tiểu Thư có biến thành Tô Ny như bây giờ hoặc tệ hơn, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý
Chỉ là bây giờ cô không có dũng khí nói cho Tô Ny biết, mình đã chiếm đoạt cuộc sống vốn thuộc về em ấy, cũng không dám nói cho Tô Ny biết, cha mẹ ruột em ấy luôn mong nhớ, đã không ở trên đời.
Không biết em ấy có thích hát thật không.
Nếu như có thể, cô muốn dùng hết khả năng của mình để giúp em ấy thực hiện ước mơ.
Nếu như em ấy không thích ca hát, thì mượn cơ hội này đưa em ấy ra khởi nơi đây, cho em ấy một cuộc sống tốt hơn, đó cũng xem như là nguyện vọng.
Nghĩ một hồi mới thấy, mượn hợp đồng để kéo em ấy đi cũng là một cách hay.
Còn sự thật thì chờ khi nào thích hợp thì nói vậy.
*
Tô Ny trước giờ không tin vào vận may.
Nhưng vào khoảnh khắc nhận lấy tấm danh thiếp kia, ký vào bản hợp đồng không chút sơ hở, một mình đến thủ đô, cô đã tin.
Người đàn ông đêm đó ở Lý Thủy cứu cô thật sự là tổng giám đốc Giải trí Khải Trình.
Là Trình tổng bị tiết lộ chuyện tình cảm với Nghiêm Noãn cách đây không lâu.
Trước giờ luôn có người nói dáng dấp của cô và Nghiêm Noãn hơi giống nhau. Người bạn cùng chạy trốn với cô năm đó cũng bảo dáng dấp cô có thể ví như Tiểu Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn, đại minh tinh.
Người sống vật vờ không thể tính trước ngày mai sẽ ra sao như cô sao có thể so được với tiên nữ chứ.
Nhưng bây giờ, hai người thật sự cùng một công ty.
Nghĩ lại thì, người phụ nữ tối đó đeo kính râm mặc áo khoác gió có vẻ là Nghiêm Noãn. Nhìn dáng vẻ hai người ấy rất thân mật, mà trông cô gái đó như mang thai.
Nếu cô ấy là Nghiêm Noãn thì… cô ấy mang thai hả?
Kết hợp với mấy tin đồn Nghiêm Noãn ra nước ngoài học.
Tô Ny cảm giác mình phát hiện ra một bí mật động trời.
Dĩ nhiên cô sẽ không đi nói khắp nơi.
Chuyện của cấp trên, nhân viên im miệng không nói là quy tắc cơ bản.
Hơn nữa nếu không có bọn họ thì cô cũng không ở chỗ này.
Phúc lợi công ty rất tốt. Người đại diện của cô còn nâng đỡ rất nhiều nghệ sĩ khác nên không thể chỉ chăm chăm mỗi cô, nhưng người đó khá tốt. Hơn nữa công ty còn sắp xếp phòng cho cô ở, sắp xếp rất nhiều khóa huấn luyện mà trước giờ cô chưa nghe qua, ăn chùa ở chùa còn có tiền lương, học được rất nhiều thứ.
Nhưng thỉnh thoảng cô lại nghe được chút tin bên lề vớ vẩn.
Có người nói, giữa cô và tổng giám đốc tồn tại mối quan hệ mập mờ, chứ với tư chất như này sao được vào công ty.
Có người nói cô hơi giống Nghiêm Noãn nên đoán là giám đốc xem cô như đồ chơi tiêu khiển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]