Chương trước
Chương sau
Buổi tối có hẹn với Thẩm Tư Diệu, Nghiêm Noãn định trước khi gặp Thẩm Tư Diệu thì gọi điện cho Trình Sóc Xuyên thông báo một tiếng. Đang chờ kết nối bỗng dưng cô nhớ ra tối qua Trình Sóc Xuyên có nói đêm nay phải đi họp, dứt khoát cúp điện thoại.

Thẩm Tư Diệu chủ động liên lạc với cô từ mấy hôm trước, nói lần đó ở Paris hắn và Chương Diệc Linh cãi nhau trước cửa phòng khách sạn cũng bởi vì hắn biết một ít chuyện “tốt” Chương Diệc Linh làm.

Gần đây bởi vì bận rộn đến mức mơ màng, hắn cũng chưa nói cho Nghiêm Noãn biết chuyện mình tra được, cho nên muốn hẹn cô ra ngoài gặp mặt.

Nghiêm Noãn đến hội sở thì Thẩm Tư Diệu đã uống hơn nửa bình rượu ngoại. Cô liếc mắt nhìn, thấy bình rượu trong suốt đựng chất lỏng màu vàng, trên thân bình có một đống chữ tiếng Anh, cũng không biết có nghĩa gì.

Cô ngồi xuống ghế chân cao, gỡ kính râm ra.

Thẩm Tư Diệu không say, nhưng chỉ mới uống chút rượu hai má hắn đã đỏ ửng, cười như không cười lật ly đang úp ngược lại, rót nửa ly rượu, đẩy tới trước mặt Nghiêm Noãn.

Hắn cầm ly rượu trước mặt mình lên, lắc lắc, “Đại minh tinh, uống một ly trước chứ?”

Nghiêm Noãn nhìn ly rượu, không biết suy nghĩ gì mà cầm lên cụng một cái với hắn, chỉ nhấp miệng.

Thẩm Tư Diệu không quan tâm nhiều, một mình buồn bực uống hết.

Hắn cúi gằm mặt trông rất tang thương, cười nhẹ như tự giễu bản thân, yên lặng một lúc mới mới bắt đầu nói, “Nghiêm Noãn, em nói xem…Thẩm Tư Diệu tôi làm sao có thể lăn lộn đến ngày hôm nay? Sao tôi lại bị một người trêu đùa đến xoay vòng vòng, con mẹ nó, tôi….”

Thẩm Tư Diệu nghẹn lời, vài sợi tóc trên trán rủ xuống, nhịn không được lắc đầu, “Mẹ nó! Lòng dạ con gái các em thật thâm sâu!”

Nghiêm Noãn cầm ly nhấp một hớp nhỏ, cúi đầu, hời hợt nói, “Nói Chương Diệc Linh thì nhắm thẳng vào Chương Diệc Linh, anh đừng đánh đồng toàn bộ phái nữ, mở bản đồ pháo(1) làm gì.”

(1)Bản đồ pháo: là hành động thực hiện một cuộc tấn công bằng lời nói vào một nhóm nhất định.

“Được, tôi chỉ thẳng Chương Diệc Linh. Em nói xem, sao một người con gái như thế… hừ, tôi vậy mà kết hôn và lên giường với loại người đấy! Nghĩ lại, tôi hận không thể đâm hai nhát vào tim mình!”

Hắn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Noãn, “Em biết không, chuyện tôi và Dương Tiêu Kỳ chính cô ta sắp xếp để vạch trần cho ba mẹ tôi biết. Em nói xem âm mưu của cô ta là gì? Đâu phải chờ mẹ tôi nói cô ta mới biết tôi không thích con gái, con mẹ nó nhất định đã sớm biết mà còn làm trò!”

Tay Nghiêm Noãn khựng lại.

Rượu và thuốc lá không bao giờ rời khỏi người Thẩm Tư Diệu. Uống cạn ly rượu, hắn lại móc bao thuốc lá ra, ấn bật lửa vài lần, tự mình châm thuốc. Khói thuốc phả vào mặt Nghiêm Noãn. Cô nhíu mày, nhưng không nói gì.

“Vụ hẹn em ra ngoài cô ta không thừa nhận nhưng đảm bảo đến 80% là do cô ta làm. Ngày đó, tôi thấy cô ta loay hoay táy máy gì đó ở di động của tôi mà. Mẹ kiếp! Đến nước đó rồi cô ta còn không thừa nhận. Giờ cô ta làm thân được với tất cả mọi người trong gia đình tôi. DM! Tôi bị cô ta bắt chẹt cho không thể ly hôn!”

Thẩm Tư Diệu luyên thuyên cằn nhằn rất nhiều nhưng Nghiêm Noãn chỉ bị thu hút bởi câu “hẹn em ra ngoài”.

Chương Diệc Linh thật à?

Thẩm Tư Diệu nói lung tung một hồi, không biết làm sao, cuối cùng, vành mắt đỏ hoe.

Nghiêm Noãn thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu. Kể từ khi quen Thẩm Tư Diệu, cô đã biết hắn là một người không sợ trời sợ đất, cứ thong dong dạo chơi, là một cậu ấm bất cần đời. Tới hôm nay, hắn lại bị ép cưới người mình không thích, bị cha tìm về một người con riêng tranh giành tài sản. Đó là một đả kích rất lớn với hắn.

Nghiêm Noãn rũ mắt nhìn Thẩm Tư Diệu đang nằm sấp trên bàn, chủ động cầm bình rượu, rót đầy ly hai người.

“Nào, uống cùng anh.”

“Uống thì uống.”

Nghiêm Noãn không phải người sành thưởng rượu, nhưng có vẻ rượu này nồng độ không cao, uống mấy ly không hề hấn gì. Có điều, lúc chuyển sang bình thứ hai, cô thấy không ổn lắm.

Đầu choáng váng. Cô lắc đầu từ chối ly tiếp theo của Thẩm Tư Diệu, tay chống cằm, hình như thấy núi băng nhỏ trước mắt.

Chắc do uống nhiều quá, xuất hiện ảo giác.

Cô lắc đầu, vẫn thấy núi băng nhỏ ở đó.

Cô mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm mình. Người nọ đến gần mang theo hơi thở lạnh lẽo, rất quen thuộc.

***

Đỡ chóng mặt, cô mới phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà, gối đầu là cá voi yêu thích, hai bên có cá heo.

Ban đêm tối tăm, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo.

Tuy còn hơi choáng nhưng cô muốn uống nước, lập tức xốc chăn lên. Cơ mà đau đầu quá!

Cô đỡ tường chầm chậm ra khỏi phòng, đến cửa đụng phải lồ ng ngực rắn chắc. Cô ngẩng đầu, đôi mắt còn buồn ngủ cố sức mở to: “Anh Xuyên à…”

Trình Sóc Xuyên không nói chuyện.

Cô tự giác dựa vào ngực anh, giọng điệu mềm mại như đang làm nũng, “Em muốn uống nước, khát.”

Trình Sóc Xuyên bất động. Nghiêm Noãn đợi một lát, không thấy động tĩnh gì thì bĩu môi, muốn đi vòng qua người anh tìm nước uống lại bị Trình Sóc Xuyên chặn, cúi đầu, khàn khàn nói: “Tỉnh táo chưa?”

Nghiêm Noãn mê man, nhíu mày.

Chưa kịp ổn định tinh thần, Trình Sóc Xuyên đã đè vai cô, ập tới hôn. Ban đầu, Nghiêm Noãn thoáng bối rối, nhưng sau không tự chủ được mà đáp lại.

Nụ hôn xua tan hơi lạnh, rất nóng bỏng.

Một lúc lâu, Nghiêm Noãn bắt đầu lui về phía sau tránh, chân cứ tự động lùi theo bản năng.

Mặc dù đầu óc không tỉnh táo cho lắm nhưng cô vẫn cảm nhận được, hôm nay núi băng nhỏ hơi bất thường.

Cô nhịn không được hỏi, “Anh hôm nay sao thế?”

Mấy chữ này làm động tác của Trình Sóc Xuyên dừng lại. Anh ngừng hôn, duy trì tư thế nghiêng nửa người nhìn cô. Hai người im lặng khá lâu.

“Chu Đạm.”

“Anh không quan tâm trước đây em ở bên ai nhưng bây giờ quen anh, em vẫn đi uống rượu với bạn trai cũ mà được hả? Em nghĩ anh không để tâm chút nào sao?”

“Có phải em nghĩ, anh sẽ không bao giờ nổi giận với em không?”

Men say trong người Nghiêm Noãn bị mấy câu của anh dọa sợ chạy mất phân nửa. Anh gọi thẳng tên thật cho thấy đang rất tức giận.

Nghiêm Noãn lắc đầu, xua tay, “Không phải, em có uống rượu với anh ấy đâu.”

Dứt câu, cô ợ ra hơi rượu.

Giống như biết lời mình nói không có sức thuyết phục, cô thè lưỡi. “Lúc đầu em không định uống rượu nhưng thấy anh ấy thảm như vậy, haizz, em xuất phát từ đồng cảm.”

“Đồng cảm?”

Hai chữ lạnh tanh thốt ra từ miệng Trình Sóc Xuyên.

Nghiêm Noãn vội vàng giải thích: “Ơ, em nói anh nghe, em với Thẩm Tư Diệu không giống những gì anh tưởng tượng đâu.” Cuối cùng cô cũng lờ mờ tóm được điểm chính,”Em với anh ấy không yêu nhau, là kiểu, hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

Trình Sóc Xuyên mím môi. Nghiêm Noãn lấy tay sờ sờ khuôn mặt bạnh ra của anh, “Anh đừng nhăn mặt, hôm nay là em không tốt, em phải để lại tin nhắn wechat cho anh mới đúng. Lúc gọi điện thoại thấy không được nên quên mất… Em chỉ thích anh, em thích anh nhất. Thật đấy! Em xin thề.”

Giải thích phải rèn sắt khi còn nóng. Cô nhón chân vòng tay qua cổ Trình Sóc Xuyên, hôn lên môi anh.

Dần dà, Trình Sóc Xuyên bắt đầu đáp trả, còn gia tăng lực. Câu thích đó, đã làm người lơ lửng trên thiên đường ngay tức khắc, không kiềm chế được nhiệt tình đan xen trong hơi thở cả hai.

***

Khi tỉnh lại vào hôm sau, Nghiêm Noãn cảm thấy cổ họng mình khô đến mức không thể nói chuyện được.

Tối hôm qua cô muốn uống nước nhưng không uống được. Không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt cô đỏ bừng, tay bụm mặt hòng làm giảm nhiệt độ. Cô rề rà bò dậy, ra ngoài mở tủ lạnh.

Cửa tủ lạnh mở, luồng khí lạnh ập đến, trước khi đầu ngón tay cô kịp chạm vào chai nước lạnh thì một đôi tay khác đã nhanh hơn cướp lấy.

Trình Sóc Xuyên bên cạnh ngăn cô, “Sáng sớm không nên uống nước đá.”

Anh nghiêng đầu, vài sợi tóc mái lưa thưa rủ xuống trán, góc nghiêng khuôn mặt cực chuẩn, đến từng sợi lông mi cũng hiện lên rõ ràng trước mắt, Nghiêm Noãn đứng ngốc vài giây.

Trình Sóc Xuyên xoa đầu cô, xoay người rót nước ấm. Cô ngoan ngoãn thổi nguội cốc thủy tinh uống. Sáng sớm rời giường, trên người Trình Sóc Xuyên toát lên hơi thở vừa cấm dục lại biếng nhác, hệt một chú mèo đẹp mắt.

Trình Sóc Xuyên đi rửa mặt, cô yên lặng uống sang cốc thứ hai. Thật sự quá khát nước. Cô nghĩ: May mà không phải hát hò gì, khó chịu muốn chết! Núi băng nhỏ cũng thật là, tối hôm qua đột nhiên đổi tính. Mình nói muốn uống nước mà đến cuối chẳng được giọt nước nào. Nhất định có ý trả thù. Hừ hừ hừ, lòng ghen tỵ của đàn ông kìa.

Nghĩ vậy, cô lại uống một ngụm an ủi.

Trình Sóc Xuyên ra làm bữa sáng, cô không giúp gì được, cũng lười chuốc thêm phiền phức, dứt khoát mở điện thoại xem chuyện hôm qua như nào rồi.

Sau cả một đêm “ủ chuyện”, weibo phụ của cô đã đạt hơn bốn trăm nghìn lượt theo dõi. ID tài khoản phụ và tên đều đứng ở hot search, đương nhiên “thơm lây” còn có Chu Thiên Huệ.

Cô đang xem bình luận về Chu Thiên Huệ, xem quá mức say sưa, cũng không chú ý đến Trình Sóc Xuyên bưng bánh mì nướng và trứng ốp la ra.

Anh cầm ly sữa đứng phía sau Nghiêm Noãn. Lúc này Nghiêm Noãn mới chậm chạp phát hiện, nhận lấy sữa tươi, lén lút nhớ lại vẻ mặt vừa rồi… Chắc không có biểu hiện… hả hê.

Trình Sóc Xuyên quay lại ngồi đối diện ăn. Cái miệng nhỏ nhắn của Nghiêm Noãn cắn bánh mì nướng, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn anh.

Ăn được một nửa, cô thật sự không nhịn được hỏi, “Anh biết… những chuyện ngày hôm qua là em làm không? Anh có thấy em xấu xa không?”

Trình Sóc Xuyên cũng chăm chú nhìn cô, làm như cẩn thận cất nhắc mới nói, “Em rất thông minh, có nhiều cách xử lý mọi chuyện.”

Cho nên, đây là dùng một cách thức khác nói cô rất tâm cơ? QAQ

Trình Sóc Xuyên uống ngụm sữa, làm như không có chuyện gì bổ sung thêm, “Hy vọng em có thể đem những thủ đoạn đa dạng ấy, chia một chút cho phương diện giường chiếu.”

???

Nghiêm Noãn dừng ngay động tác cắn bánh mì. Cô không nghe nhầm chứ? Mới sáng sớm, sao núi băng nhỏ đã nhắc tới mấy chuyện không phù hợp với trẻ con.

Tâm trạng Nghiêm Noãn rất phức tạp, đây không phải là núi băng nhỏ lạnh lùng đến tận chân trời mà cô gặp lúc ban đầu.

Nhớ tới vẻ mặt anh lúc nào đó, mặt Nghiêm Noãn nóng lên, thấy gọi anh là “núi vàng nhỏ” tương đối phù hợp.

***

Hôm nay cô định nằm ở nhà đọc kịch bản. Tống Trình Sóc Xuyên ra khỏi nhà, cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha. Trước khi lật kịch bản, lòng cô hơi lung lay, cầm điện thoại mở ra lướt weibo trước. Số người nhắn tin đến rấ nhiều, nhưng lẫn trong đó có tin nhắn của một người làm cô chú ý.

Vô Xa Phất Giới: (Cô là Nghiêm Noãn, là minh tinh sao?)

Nghiêm Noãn thấy câu hỏi của cô ấy có chút kỳ lạ. Cô ấy không biết mình sao? Mình vẫn còn… rất nổi tiếng mà?

Nghiêm Noãn không trả lời.

Sau một lát, hình như phát hiện Nghiêm Noãn đã xem tin nhắn, cô ấy lại nhắn tiếp trên weibo.

Vô Xa Phất Giới: (Cô và Trình Sóc Xuyên quen nhau?)

Thấy vậy, Nghiêm Noãn hơi chần chừ. Cô ấy quen biết Trình Sóc Xuyên hả? Tuy rất tò mò nhưng cô vẫn kiên trì không đáp. Giờ không phải lúc có thể nói lung tung.

Blogger không nhắn lại nữa nhưng Nghiêm Noãn lại thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Chờ đến tối Trình Sóc Xuyên về, Nghiêm Noãn cầm điện thoại đi hỏi anh: “Núi băng nhỏ, anh biết cô ấy không? Lúc trước em xem weibo cô ấy học nấu ăn đó. Theo như cách cô ấy nói, hình như quen anh.”

Trình Sóc Xuyên liếc mắt nhìn cô, Nghiêm Noãn ngẩn người, che miệng, chớp mắt, sửa lời, “Anh Xuyên, anh xem một chút đi.”

Lúc này Trình Sóc Xuyên mới nhận điện thoại, thấy định vị ghi ở Sydney, Úc thì nét mặt thoáng cứng ngắc. Tiếp tục lướt xuống, sắc mặt anh càng khó coi hơn. Một lúc sau, anh mới trả điện thoại cho Nghiêm Noãn, hời hợt nói, “Coi như quen đi.”

Cái gì gọi là coi như quen?

Nghiêm Noãn hiếu kỳ quan sát nhưng Trình Sóc Xuyên không nói tiếp.

Trình Sóc Xuyên không để tâm chuyện này lắm, tiện tay cầm kịch bản của Nghiêm Noãn ném ở ghế salon lật xem. Nguyên ngày nay Nghiêm Noãn đọc được chút ít, bên cạnh lời thoại cô còn đánh dấu, ghi chú thích chỗ không hiểu hoặc cảm thấy cần sữa đổi thì khoanh tròn lại.

Hơn nữa, tốc độ đọc của cô rất nhanh. Tất cả có ba bộ đã đọc xong hai bộ.

Thấy Trình Sóc Xuyên đọc kịch bản của mình, Nghiêm Noãn bị chuyển dời sự chú ý, mắt cười cong cong, vui vẻ nói cho anh nghe, “Nhân vật này em rất thích. Trước đây, em rất muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Cuối cùng cũng đến lúc được thỏa mãn niềm mơ ước. Hơn nữa, hình tượng nhân vật được xây dựng khá tốt, thái độ về mặt tình cảm thay đổi rất tinh tế từ đầu đến cuối. Tính cách này có lẽ khán giả sẽ thích. Nhưng mà trong đó có nhiều kiến thức chuyên nghệp về thiết kế, em đọc không hiểu lắm.”

Trình Sóc Xuyên nhìn cô: “Không sao, trước khi quay anh sẽ sắp xếp em đến phòng thiết kế học tập.”

Lúc này, Nghiêm Noãn mới nhớ ra, “A… Bộ phim này là Khải Trình đầu tư đúng không.”

Trình Sóc Xuyên đáp: “Ừ, là anh phụ trách.”

Nghiêm Noãn kinh ngạc, sao cô không biết Trình Sóc Xuyên phụ trách bộ phim này…

Cô hỏi: “Anh phải phụ trách hạng mục cụ thể như vậy sao?”

Trình Sóc Xuyên nhướng mày.

“Vậy anh phụ trách thì anh có biết vai nam chính chỉ định ai không?”

Cô biết vai nữ chính bộ này là mình rồi, còn phía diễn viên nam thì hiện tại cô không nghe được tin tức gì.

Trình Sóc Xuyên trả lời rất nhanh: “Ban đầu tính giao cho Tề Tử Khâm.”

Tề Tử Khâm???

Nghiêm Noãn cảm giác mình bị sét đánh giữa trời quang. Sao lại là Tề Tử Khâm? Không khoa học!

Trong phim có cảnh hôn đấy! Cô không muốn phối hợp diễn với con người buồn nôn Tề Tủ Khâm đâu! Ngạc nhiên mất một lúc, Nghiêm Noãn vẫn không chấp nhận được sự thật đó.

Cô lôi kéo cánh tay Trình Sóc Xuyên, nhăn mặt, “Mới quyết định ban đầu thôi mà, sau đàm phán không thành công có thể đổi đúng không? Tỷ lệ đổi cao không?”

Trình Sóc Xuyên không nói gì.

Đôi mắt Nghiêm Noãn trông mong nhìn anh, nửa ngày cũng không có đáp lại, đột nhiên cảm thấy ấm ức, “Em đã nói với anh rồi mà! Anh ta có khuynh hướng mộ tàn, là một tên bi3n thái! Sao anh còn muốn em diễn cùng anh ta chứ?”

Chỉ gặp Tề Tử Khâm thôi cô đã chẳng vui vẻ gì. Hơn nữa, rõ ràng cô từng nói cho núi băng nhỏ biết anh ta bi3n thái nhường nào mà! Anh phụ trách hạng mục này, lẽ nào ngay cả quyền lựa chọn diễn viên cũng không có?

Nhưng thật ra lý trí nói cho cô biết, chuyện chọn lựa diễn viên không phải một người có thể quyết định được, phải chú ý đến lợi ích của nhiều khía cạnh, mình cũng làm anh khó xử. Nhưng lòng cứ thấy ngổn ngang, ấm ức không rõ lý do, rất tức giận.

Nghiêm Noãn nhìn anh đứng đó không nhúc nhích, cơn giận dâng cao gấp đôi. Cô giật kịch bản trong tay Trình Sóc Xuyên đi về phòng, một người ngồi xếp bằng trước cửa sổ. Bởi vì từng bị chụp lén nên không dám mở rèm cửa sổ, trông hơi ngốc nghếch.

Một lát sau Trình Sóc Xuyên thong thả đi vào, đứng phía sau Nghiêm Noãn, bình thản nói, “Anh chưa nói hết, em giận cái gì?”

Nghiêm Noãn vừa nghe lời này liền bùng nổ, “Em cáu lúc nào?”

Trình Sóc Xuyên bình thản như không, “Không phải em đang tức giận sao? Ban đầu quyết định là Tề Tử Khâm, đây quyết định của tổ phụ trách hạng mục sau khi cất nhắc các diễn viên, nhưng anh từ chối.”

Thấy anh bình tĩnh giải thích, không hiểu sao tâm trạng Nghiêm Noãn càng tệ hơn, “Vậy anh không thể nói một câu cho xong sao, tại sao cứ nói nửa vời? Làm vậy vui lắm à? Anh rõ ràng biết em ghét Tề Tử Khâm, vậy mà còn cố ý trêu chọc em!”

Cô đứng dậy, chẳng nói câu nào nữa, muốn đi ra.

Trình Sóc Xuyên ngăn cản, nói nhỏ bên tai cô, “Em muốn cãi nhau với anh chỉ vì chút chuyện cỏn con đó thôi sao?”

“Là anh muốn cãi nhau với em. Em mới không muốn cãi nhau với anh, cũng lười cãi với anh.” Nghiêm Noãn nghiêng đầu không thèm nhìn anh.

Hai người bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co, bầu không khí ngưng đọng.

Trình Sóc Xuyên vẫn nhìn cô, chặn trước mặt cô. Nghiêm Noãn giận dỗi, mím môi, một chữ cũng không nói.

Không biết qua bao lâu, Trình Sóc Xuyên đột nhiên mở miệng nói: “Có phải em đến kỳ không?”

Vấn đề bị xoay chuyển hơi nhanh, Nghiêm Noãn ngây người một lát, đột nhiên cảm thấy bụng dưới có luồng nhiệt. Nhẩm tính ngày, hình như đã tới ngày đèn đỏ. Cô vòng qua người Trình Sóc Xuyên, chạy chậm đến WC, xem thử mới biết “bà dì” đến thật.

Không nói thì thôi, vừa nhắc tới bụng bắt đầu đau.

Chu kỳ hành kinh của cô không quá ổn định. Lúc trước, có một khoảng thời gian được nghỉ ngơi, không cần bận rộn bay khắp nơi, thời gian hành kinh mới từ từ bình thường lại. Tháng này tính ra cũng coi như bình thường, nhưng chắc do gần đây thiếu ăn nên bụng đau nhức dữ dội.

Cô sửa soạn xong đi ra, không thèm để ý đến Trình Sóc Xuyên, quyết định: Muốn chiến tranh lạnh với Trình Sóc Xuyên!

Trình Sóc Xuyên giống như không muốn chịu thua, ra khỏi phòng xong đi vào nữa, tất nhiên không thèm để ý đến Nghiêm Noãn.

Nghiêm Noãn nằm trên giường một lát thấy bụng càng lúc càng đau, là đau kiểu quằn quại lúc đến tháng. Hu hu, từng cơn nhói đau.

Mặt cô trắng bệch, tay ôm bụng dưới, cả người cuộn lại như bào thai. Cô cảm thấy cơn đau này là do bị Trình Sóc Xuyên làm cho tức giận mới xuất hiện, cũng không biết anh ở bên ngoài làm gì. Thật không có lương tâm, không thèm vào dỗ luôn.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, núp ở trong chăn, cặp mắt từ từ đỏ lên.

Thật lâu sau, có tiếng bước chân đến gần cửa, có mùi cháo hương thoang thoảng.

Trình Sóc Xuyên bưng tô cháo nhỏ tiến đến, trầm giọng gọi: “Ngồi dậy ăn một chút.”

Nghiêm Noãn quật cường không động đậy.

Trình Sóc Xuyên đặt tô xuống, một tay chống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn cô, “Ăn một chút cho ấm bụng, anh còn nấu nước đường đỏ cho em.”

Nghiêm Noãn cắn môi, không nhìn anh.

Trình Sóc Xuyên im lặng giây lát, sau cất giọng dịu dàng hơn, “Sau này anh không như vậy nữa.”

Đây coi như xin lỗi nhận sai sao?

Tay anh từ bên cạnh luồn vào trong chăn, xoa bụng cô. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến bụng, đau nhức do thân thể không khỏe dần được xua tan.

Thấy cơ thể Nghiêm Noãn không cứng đờ rúc vào một chỗ như trước, Trình Sóc Xuyên ngồi trên giường, ôm cô đặt trên đùi mình như ôm em bé đi vệ sinh, để đầu tựa vào vai anh, hai tay sưởi ấm bụng cô.

Hương thơm vị muối biển tràn vào xoang mũi. Nghiêm Noãn được anh ôm vào trong lòng, bắt đầu thả lỏng cơ thể như tìm được chỗ dựa.

Yên lặng ngồi như vậy một lúc, Trình Sóc Xuyên nhẹ giọng hỏi cô, “Có đỡ hơn không?”

Nghiêm Noãn gật đầu, không nói chuyện. Cô sợ mình vừa mở miệng sẽ không có tiền đồ khóc ra mất.

Thấy cô gật đầu, Trình Sóc Xuyên mới bưng tô cháo đặt ở đầu giường lên, đút từng muỗng cho cô ăn.

Nghiêm Noãn không hề kháng cự nhưng lúc ăn lại đỏ vành mắt.

Trình Sóc Xuyên thấy cô như vậy, vẻ mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng có chút hoảng loạn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng hết sức dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành, “Làm sao vậy, có phải còn đau không? Hôm nay là anh sai, sau này anh không đùa như vậy nữa.”

Anh càng nói, Nghiêm Noãn càng muốn khóc. Sau đó một giọt lại một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống, thấm ướt sau lưng anh.

Nghiêm Noãn khóc không thành tiếng, chỉ yên lặng khóc một chút rồi lấy lại bình tĩnh, nghẹn ngào nói, “Là em không tốt, em không nên cố ý gây chuyện.”

Núi băng nhỏ đối xử tốt với cô như thế, cô còn vô duyên vô cớ tức giận. Giờ cô bỗng thấy hơi xấu hổ.

“Em rất tốt.” Trình Sóc Xuyên vuốt tóc cô, “Là anh chưa đủ tốt.”

Hình như Trình Sóc Xuyên đang cân nhắc xem biểu đạt thế nào, im lặng một lúc mới nói, “Tình cảm vốn là quá trình cọ sát, anh sẽ trở nên tốt hơn. Em hãy tin tưởng anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.