“Tôi không đồng ý.”
Người nhà Phương Nguyên cảm thấy kỳ lạ vì con trai mình đột nhiên về nhà, sau khi biết được nguyên nhân thì càng tức giận hơn.
Con trai bảo bối bọn họ nuôi nấng cẩn thận, lại bị người ta đánh dấu trong cơn mơ hồ, chưa chuẩn bị tâm lý gì đã nói muốn kết hôn luôn rồi.
Bọn họ không đồng ý.
Cha mẹ Phương Nguyên đều là giáo viên, trong một vài phương diện vẫn còn truyền thống cố chấp, bọn họ hoàn toàn không thể tiếp nhận được việc cậu con trai từ nhỏ đã theo lề theo lối của mình lại có thể làm ra chuyện trái với lẽ thường như vậy được.
Cha mẹ nhà họ Phương thở hổn hển, thậm chí còn nói ra lời tổn thương người khác.
“Sao tôi có thể dạy ra cái loại không biết liêm sỉ như cậu được chứ!”
Phương Nguyên và Uông Mộc Hiên đứng giữa phòng khách, cậu nghe vậy mà run rẩy cả người, đầu cúi thấp trong mắt đều là ánh nước, Uông Mộc Hiên nhìn thấy, khó chịu mím môi.
Hắn kéo hai cái ghế qua, đè Phương Nguyên ngồi xuống, sau đó bản thân cũng đường hoàng ngồi xuống.
“Vậy được rồi.” Uông Mộc Hiên lên tiếng, “Không kết hôn nữa, ra giá đi, cháu bồi thường tiền.”
Cả nhà giật cả mình.
“Chuyện đã xảy ra rồi, Phương Nguyên đã bị cháu đánh dấu, cho dù có dựng rạp dưới sân để hai bác mắng cho đã thì có tác dụng gì nữa? Hai bác có thể mắng rơi cái ký hiệu ấy đi được không?” Uông Mộc Hiên tặc lưỡi, mặt kiểu ‘Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-nha-ho-uong/2463335/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.