Uông Mộc Hiên tiễn khách, lúc về phòng ngủ thì chỉ thấy một cái bọc trên giường.
Phương Nguyên héo rũ chôn mình trong chăn, không nhúc nhích gì cả.
“Sao lại rúc trong chăn thế?”
Uông Mộc Hiên ngồi bên giường hỏi, nhưng Phương Nguyên mặc kệ hắn.
Uông Mộc Hiên tính tình dễ nóng nảy lại không tức giận, hắn kéo chăn, bới quả cam đang tự giam mình ra.
“Giận tôi nói chuyện lễ độ với người khác?”
“Anh còn biết à?” Phương Nguyên đỏ mắt lườm hắn, “Anh hung dữ với em, lại nói năng nhỏ nhẹ với người khác, có phải anh thích anh ta không?”
“Vậy em biết rõ tôi có thể xách đồ giúp em, nhưng lại cứ muốn Lương Huân Thần dọn đồ hộ là thế nào…” Uông Mộc Hiên còn cười được, hắn hỏi, “Có phải em thích cậu ta không?”
“Em…”
Phương Nguyên quẫn bách, bị Uông Mộc Hiên cầm lấy tay, nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.
“Tâm trạng hiện giờ của em, giống với tôi lúc đó vậy.” Uông Mộc Hiên rất bình tĩnh, còn bóp mặt cậu một cái, “Tôi chỉ muốn nói rằng, mấy trò vặt của em cho tới giờ không gạt được tôi đâu…”
Phương Nguyên siết chặt góc chăn, trái tim treo lơ lửng trên cao, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mấy trò lừa bịp của cậu cho tới giờ không qua được mắt Uông Mộc Hiên.
Nếu như vậy, ban đầu, tất cả mọi chuyện bao gồm cả việc cậu có thuốc ức chế nhưng lại mặc kệ để mình xảy ra quan hệ thân mật với đối phương… Uông Mộc Hiên cũng biết hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-nha-ho-uong/2463290/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.