Chương trước
Chương sau
“Em cảm thấy thằng bé hơi kỳ lạ!”

Đào Hoài Nam để nguyên mái tóc vẫn còn chưa ráo nước bò lên giường của hai anh, cậu từ cuối giường chen lên nằm đè lên chăn, len vào giữa hai người họ.

Hai anh đã chuẩn bị đi ngủ rồi mà cậu lại tò tò tới.

Thang Sách Ngôn bật đèn lên, cảm thấy hơi buồn cười.


Đào Hoài Nam cười híp mắt, nằm gọn giữa hai anh, bên trái là anh Thang, bên phải là anh ruột cậu.

“Sao hả? Tối nay ba anh em mình ngủ với nhau à?” Đào Hiểu Đông ôm Đào Hoài Nam vào lòng, dụi mũi lên đầu cậu, dụi một chút mà mặt anh cũng ướt nước theo.

“Vậy cũng được mà,” Thang Sách Ngôn nói, “Tiểu Nam nhỏ người không chiếm chỗ mấy.”

Đào Hoài Nam cười tủm tỉm chứ không nói gì. Đào Hiểu Đông ôm em trai một lúc, dù sao cũng chưa buồn ngủ, thế là hai anh em nằm với nhau. Thang Sách Ngôn kể cho hai anh em nghe chuyện ở bệnh viện. Sau đó Trì Sính đi tới gọi, anh đứng bên ngoài gõ cửa, gọi “Đào Hoài Nam”.

Đào Hoài Nam nhắm tịt mắt trả lời: “Em ngủ rồi.”

Trì Sính hết cách, anh đi tới vòng qua người anh Đông, ngang qua Đào Hoài Nam rồi nhấc nách dựng cậu ngồi dậy, sau đó bế cậu đi.

Đào Hoài Nam bám lấy người Trì Sính rồi được anh bồng lên, cậu vẫy tay với hai anh, ý muốn dặn hai anh mau đi ngủ.

Thang Sách Ngôn cười bảo: “Ngủ ngon nhé!”

Trì Sính chúc “Ngủ ngon”, tiện tay giúp họ đóng cửa lại.

Những tháng ngày dung dị như vậy tốt biết bao, dù rằng chỉ là khoảnh khắc bình lặng ngắn ngủi, nhưng đủ khiến người ta cảm thấy tháng năm đằng đẵng dưới lớp vỏ bình yên.

Nhưng trong lòng Đào Hoài Nam biết rõ, đây không phải sự thật.

Một ngày chủ nhật nọ, Đào Hoài Nam được anh Thang đưa tới viện làm kiểm tra, Trì Sính và anh Đông không đi cùng. Trì Sính nói muốn ở nhà học, anh Đông thì bảo phải họp qua video.

Đào Hoài Nam nói “Cũng được”, sau đó để Thang Sách Ngôn dắt tay tới bệnh viện.

Cậu đã không còn sợ làm kiểm tra từ lâu rồi, dù bây giờ không có Trì Sính đi cùng, Đào Hoài Nam cũng không còn cảm thấy sợ máy móc lạnh lẽo nữa.

Anh Thang rất dịu dàng, giống như anh chưa từng biết hoảng loạn, lúc nào cũng rất ung dung. Không nhiều người được như vậy, có thể vì họ quá mạnh mẽ, vì họ quá bình tĩnh, giúp cho những người ở bên họ cảm thấy cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thành vấn đề, cũng không còn cảm thấy tuyệt vọng.

Dọc đường trở về, Đào Hoài Nam hỏi anh: “Anh trai em có khiến anh tức nhiều không, anh Thang?”

Thang Sách Ngôn suy nghĩ một chút, cười bảo: “Không nhiều.”

“Anh ấy tốt lắm.” Đào Hoài Nam thắt dây an toàn, làm đâu ra đấy, “Nếu anh ấy làm gì khiến anh phật lòng thì anh cứ bảo anh ấy xin lỗi, anh ấy hiểu chuyện lắm.”

Thang Sách Ngôn lớn hơn Đào Hiểu Đông hai tuổi, còn Đào Hoài Nam nhỏ hơn anh gần hai mươi tuổi lận, bình thường họ cách nhau cả thế hệ. Lúc này đây Đào Hoài Nam ra vẻ từng trải nói những lời này, Thang Sách Ngôn cảm thấy cậu rất đáng yêu, anh quay đầu nhìn, bảo rằng: “Chọc anh giận thì anh mách em nhé, em giúp anh xử lý anh ấy.”

“Không cần đâu, anh chỉ cần nói cho anh ấy biết là anh giận rồi, anh ấy sẽ tự suy nghĩ xem mình có làm gì sai không.” Đào Hoài Nam từ tốn nói, cậu nghĩ tới Đào Hiểu Đông, “Anh ấy không cứng đầu cứng cổ không nhận sai đâu, anh ấy không giữ thể diện trước mặt người nhà.”

Cậu nói rất nghiêm túc, Thang Sách Ngôn đáp “Được rồi”, lại hỏi, “Sao lại nói những chuyện này vậy Tiểu Nam?”

Đào Hoài Nam cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Hiểu Đông quan tâm anh lắm, hai người phải hạnh phúc ở bên nhau nhé anh Thang. Bọn em đều rất ngang, em sợ một ngày anh ấy chọc anh giận bỏ đi, lúc đó cả hai người đều rất đau lòng.”

Đèn đỏ rồi, Thang Sách Ngôn dừng xe lại, giơ tay xoa đầu Đào Hoài Nam, anh nói với cậu rằng: “Không có chuyện ấy đâu.”

Thế là Đào Hoài Nam mỉm cười, gật đầu nói: “Thế thì tốt rồi.”

Khoảng thời gian này Đào Hoài Nam vẫn luôn ở trong trạng thái nặng nề như vậy, tâm trạng khi tốt khi không, có những lúc cậu nói rất nhiều, thậm chí còn nói những chuyện rất xa xôi, cũng có khi lại im lặng không nói câu nào, ai hỏi chuyện cũng không trả lời.

Trước kỳ thi tốt nghiệp thí sinh nào cũng phải đối mặt với áp lực khổng lồ, đêm xuống đóng cửa bảo nhau, Đào Hiểu Đông nói với Thang Sách Ngôn: “Chắc thi xong sẽ đỡ hơn, sao mà hai đứa nó đều thi cùng một lúc ấy nhỉ, làm em lo quá.”

“Nhanh thôi ấy mà.” Thang Sách Ngôn rút điện thoại khỏi tay Đào Hiểu Đông, không cho anh xem nữa, sau đó đặt tay lên mắt bắt anh nhắm mắt lại.

Đào Hiểu Đông rất nghe lời, bị lấy điện thoại đi liền thả lưng nằm uỵch xuống giường, anh bảo rằng: “Em cứ cảm thấy thằng bé là lạ.”

Thang Sách Ngôn khẽ đáp “Ừ”, anh mát xa xung quanh mắt Đào Hiểu Đông, vừa mát xa vừa nói: “Phải chú ý tới tâm trạng của thằng bé hơn.”

“Đáng lý qua tuổi dậy thì rồi mới phải,” Đào Hiểu Đông nói, “Trưởng thành rồi mà.”

Làm gì có chuyện anh Đông không nhận ra dạo này Đào Hoài Nam bất thường chứ, chỉ là anh cũng không thể nói gì được, trước kỳ thi đại học Đào Hiểu Đông muốn để hai cậu bé bình yên thi xong, cũng không bao lâu nữa, nhắm mắt là qua thôi.

Ngón tay Thang Sách Ngôn nhịp nhẹ nhàng lên mắt Đào Hiểu Đông, anh hỏi: “Em có nghĩ thằng bé đoán ra được không?”

“Không biết nữa, thằng bé không hỏi.” Đào Hiểu Đông thở dài, bảo rằng: “Chắc là không đâu, em ấy không nghĩ tới lý do này đâu.”

Đừng nói Đào Hoài Nam, đến chính bản thân Đào Hiểu Đông cũng không nghĩ mắt mình có vấn đề, cũng không biết là cố tình không nghĩ tới, hay bộ não tự động bỏ qua suy đoán về mặt này, tóm lại chưa từng nghĩ gì tới nó.

Đến khi mọi chuyện thực sự xảy ra mới cảm thấy khó lòng chấp nhận được.

Đối với học sinh lớp 12 mà nói, kỳ thi đại học giống như lưỡi dao lơ lửng trên đầu, nhưng cũng đồng thời là sự giải thoát.

Cuộc chiến không ngày không đêm, học đến khi trời tối mịt vẫn chưa xong, đến khi kỳ thi kết thúc, bất kể kết quả như thế nào, thì tất cả cũng đã qua rồi.

Nhà họ không đặt nặng chuyện thành tích với hai thí sinh trong nhà, căn bản chưa từng có yêu cầu gì với hai đứa trẻ. Trước giờ Đào Hiểu Đông theo phương pháp nuôi thả, cho hai em sự tự do tuyệt đối, anh chưa từng đề cập tới những vấn đề này, mấy lần nhắc tới cũng chỉ dặn hai em đừng có áp lực, cứ thi đại là được.

Thành tích của Trì Sính không cần phải lo lắng, Đào Hoài Nam càng không phải nói, Đào Hiểu Đông không thể ngờ thành tích của cậu lại tốt như vậy. Ban đầu anh cho cậu đi học để cậu không quá cách biệt với các bạn đồng lứa, không để ý tới thành tích của cậu, bây giờ nhìn thành tích của cậu thi đỗ trường tuyến đầu không thành vấn đề, đủ đỗ trường top tỉnh họ.

Đào Hiểu Đông chưa từng gây áp lực phải đỗ cao cho hai em, vậy mà áp lực ở nhà họ vẫn nặng như vậy, không biết rốt cuộc nguyên do là vì đâu.

Còn hơn chục ngày nữa là tới kỳ thi đại học, Đào Hoài Nam bắt đầu khép mình hơn.

Cậu dành hết thời gian trong ngày để đeo tai nghe dùng bút viết chữ nổi, ngón tay hằn dấu rất sâu, đôi mắt đỏ au.

Tan học Phan Tiểu Trác đưa cậu xuống tầng, Đào Hoài Nam vẫy tay chào cậu ấy, Phan Tiểu Trác chau mày nhìn cậu rồi đi. Trì Sính dắt tay Đào Hoài Nam, anh hỏi cậu: “Sao mắt em đỏ vậy?”

Đào Hoài Nam không trả lời, Trì Sính bóp lấy tay cậu, Đào Hoài Nam dùng ngón tay khác để chỉ vào chiếc tai nghe bluetooth của mình.

“Em lên lớp cũng đeo à?” Trì Sính tháo tai nghe của Đào Hoài Nam xuống, nói với cậu, “Cho tai nghỉ ngơi một chút, đừng đeo mãi.”

Đào Hoài Nam vẫn không nói gì, có lẽ do học hành quá vất vả, ngay cả bờ môi cũng hơi tái.

Trì Sính chau mày nhìn cậu, Đào Hoài Nam vẫn không lên tiếng, chỉ lấy lại chiếc tai nghe từ tay Trì Sính, lại đeo lên tai mình.

Trì Sính sa sầm mặt, nhỏ giọng gọi “Đào Hoài Nam”.

Đào Hoài Nam không trả lời, vẫn cứ cúi gằm đầu, lại khép mình lại.

Hai năm qua chưa từng cãi cọ, hai năm qua tính tình Đào Hoài Nam dịu dàng hơn nhiều, phần lớn thời gian Trì Sính nói gì cậu đều nghe đó, hai năm qua tính cách của Trì Sính cũng ôn hòa hơn, không còn nóng tính cáu kỉnh nữa.

Nhưng điều này không có nghĩa Trì Sính không biết giận, những khi Đào Hoài Nam chọc tức, Trì Sính vẫn sẽ nổi giận chứ.

Chẳng hạn như hôm nay không biết dây thần kinh nào của Đào Hoài Nam có vấn đề, cậu dường như đang cố ý chống đối người khác, ngậm chặt miệng không nói gì, cùng lắm là sốt ruột nói “Em muốn ở một mình, không muốn nói chuyện.”

Cậu vẫn không tháo tai nghe xuống, bật đi bật lại bài nghe tiếng Anh, ngay cả lúc ăn cơm cũng không tháo xuống. Có gọi cậu cũng chỉ làm như không nghe thấy, bảo cậu làm gì cậu cũng không nghe.

Cậu cứ như vậy mãi khiến Trì Sính nổi giận, dọc đường về nhà, sắc mặt Trì Sính rất khó coi, nhưng vẫn không nói gì cậu.

Cuối cùng anh chỉ tháo tai nghe của cậu xuống ném vào trong ngăn kéo, Đào Hoài Nam muốn lấy nhưng lại bị Trì Sính chặn ngăn kéo lại. Đào Hoài Nam giật mình thu tay về, thõng vai đứng sững tại chỗ một lúc, sau đó nói: “Thế em tắm rửa rồi đi ngủ vậy.”

Trì Sính sa sầm mặt nhìn cậu, nhìn Đào Hoài Nam lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh.

Đào Hoài Nam tắm gần nửa tiếng, lúc đi ra đôi mắt đỏ au, bờ môi tái nhợt.

Trì Sính ngồi dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt rất dữ dằn. Lúc Đào Hoài Nam chậm chạp sờ cửa đi ra, nom sắc mặt cậu lại có vẻ rầu rĩ.

Eo bị đập vào góc bàn, nhà họ chỉ nhỏ có nhiêu đó, trước giờ Đào Hoài Nam không bị va đập, nhất là trong phòng. Đây cũng là lý do vì sao đến giờ anh Đông không cho họ chuyển nhà, bởi vì Đào Hoài Nam đã quá quen với nơi này, dù có đi mười vòng cũng có thể tránh né mọi chướng ngại vật, có thể đi thẳng tới mục tiêu.

Lúc đi qua người Đào Hoài Nam, Trì Sính duỗi tay ra, kéo Đào Hoài Nam ngồi lên đùi mình.

“Hồn bay đi đâu rồi?”

Đào Hoài Nam ngẩn người ngồi xuống, một lúc sau mới duỗi tay ra, vòng tay ôm cổ Trì Sính.

Trì Sính vẫn còn giận, hơi thở nặng nề phả lên đầu và cổ Đào Hoài Nam. Đào Hoài Nam trông về phía anh nói “Em xin lỗi”.

Trì Sính đáp “Ừ”.

Đào Hoài Nam dựa vào người anh, cọ mặt vào bờ vai Trì Sính. Đào Hoài Nam mở mắt ra, đôi ngây ngây dại, khàn giọng nói: “..Anh à em xin lỗi.”

“Khong sao đâu.” Giọng Trì Sính rắn rỏi, anh véo lấy cổ cậu.

Số lần thẫn thờ ngày một nhiều lên, kỳ thi đại học tới gần, trạng thái của Đào Hoài Nam lại càng thêm bất ổn. Hai anh lớn trong nhà đều theo trường phái ôn hòa, giống như bao phụ huynh nhà khác, khoảng thời gian này em muốn gì được nấy. Cho nên Đào Hoài Nam như vậy cũng không gượng ép cậu.

Chỉ có Trì Sính là không chấp nhận được, những lúc Đào Hoài Nam không nghe lời anh vẫn sa sầm mặt, nên làm gì thì làm. Có nhiều mặt Trì Sính chiều chuộng cậu hơn bất cứ ai, nhưng về mặt này Trì Sính chưa từng nuông chiều chuộng cậu, tính anh vốn như vậy. Nếu Đào Hoài Nam không nghe lời, Trì Sính phải xử lý cậu.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể như trước kia. Trước kia Trì Sính giận rất lâu, bây giờ chỉ cần Đào Hoài Nam dịu giọng dỗ dành Trì Sính sẽ không giận cậu nữa.

Đào Hoài Nam dỗ dành Trì Sính hai năm, ngoài việc bản thân không muốn anh buồn lòng ra, còn là để bù đắp cho tiếng “Đau” của Trì Sính hai năm trước. Trì Sính giống như một cục đá được bao bọc trong thịt mềm, anh có bén nhọn đến mấy, nhưng bốn bề quây lấy anh đều mềm mại.

Dần dà từ đáy lòng Trì Sính cũng không muốn sa sầm mặt nữa, anh không nỡ.

Buổi tối Đào Hoài Nam nằm dựa vào người Trì Sính, tựa lên ngực anh lắng nghe nhịp tim.

Cậu che một bên tai mình, chìm trong tiếng tim đập của anh. Trì Sính đẩy tay cậu ra, sau đó che tai cậu lại.

Tiếng tim đập trầm ổn có tiết tấu khiến Đào Hoài Nam mê đắm.

Cậu cảm nhận hơi thở của Trì Sính, muốn nhốt mình trong từng nhịp đập ổn trọng của anh.

Có giọt nước mắt rịn ra từ khóe mắt Đào Hoài Nam, rơi lên vải áo trên ngực Trì Sính, để lại một vòng nước mờ mờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.