🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Họ giống như anh em, tựa như người yêu, và như một bản thân khác của chính mình trong cùng một thời không.”

Đào Hoài Nam hùng hồn muốn bảo vệ anh trai trên bàn ăn, con trai nhà họ Đào nói được là làm được.

Quý Nam ngồi bên trái Trì Sính, mỗi lần cậu ta mời Trì Sính uống rượu, Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh lại kéo lấy Trì Sính bảo rằng: “Anh đừng lôi kéo anh nhỏ của em.”

“Anh lôi kéo gì anh ấy, anh có đụng vào đâu.” Khách sạn nhà mình có thể tha hồ tiêu xài, trong phòng rượu gì cũng có, Quý Nam tự mở hai chai rượu vang, mấy cậu trai đều đã uống một chút, nhưng Trì Sính còn chưa uống ngụm nào.


Chủ yếu vì người ta có người ngăn cản và bảo vệ, hễ có người nhằm vào Trì Sính lại bị Đào Hoài Nam cản lại, bảo rằng: “Anh nhỏ của tớ không uống rượu được.”

“Nói dối không chớp mắt luôn.” Quý Nam gõ tay xuống mặt bàn trước mặt Đào Hoài Nam, “Đã uống với anh nhỏ nhà cậu bao lần rồi chứ?”

“Tớ không nhìn thấy thì chớp mắt làm gì.” Đào Hoài Nam kéo lấy cánh tay Trì Sính, bày ra tư thế bảo vệ và chiếm hữu, “Nhưng tớ có thể uống thay anh ấy.”

Nào giờ nhậu nhẹt đâu sợ loạn, ban đầu vì không muốn làm khó cậu, nên mấy cậu trai có uống rượu cũng không rủ rê cậu. Bây giờ cậu chủ động đỡ rượu, cả bàn nhao nhao lên.

Đào Hoài Nam không sợ trời chẳng sợ đất, kể từ khi biết biết tửu lượng của mình không đến nỗi nào, cậu rất thản nhiên với chuyện rượu chè. Trì Sính không chú ý việc cậu uống rượu, hai năm qua Trì Sính không quản nhiều, bé con đã trưởng thành rồi, không cần phải điều chỉnh hành vi của cậu cho phù hợp như trước đây.

Đào Hoài Nam uống rượu hiện rõ lên gương mặt, rượu vào mặt đỏ ửng lên. Nhưng ngoài đỏ mặt ra thì dường như không có gì khác, ít nhất thoạt nhìn giống như vậy, nói chuyện trôi chảy, đầu óc còn rất tỉnh táo.

Uống một lúc thì ngừng, cả nhóm bắt đầu gợi lại mấy câu chuyện người lớn kia. Đào Hoài Nam bịt tai lại, không muốn nghe.

Bấy giờ mới thấy rượu vào khác khi chưa uống ở đâu, cậu rõ là bám Trì Sính, như keo dính vậy.

Quý Nam nhìn Đào Hoài Nam gối lên đùi Trì Sính nằm ngoan, hỏi Trì Sính: “Ngủ chưa vậy?”

Trì Sính cúi đầu nhìn, xoa bờ vai Đào Hoài Nam trả lời rằng: “Chưa đâu.”

“Say rồi à?” Quý Nam cười chê Đào Hoài Nam, “Vừa nhìn đã biết cậu say rồi.”

Đào Hoài Nam mở mắt ra, nghe giọng vẫn rất tỉnh táo: “Cái đó thì không, bây giờ cậu muốn tớ uống tiếp cũng được.”

“Không rủ rê cậu nữa, giờ là thời gian của người trưởng thành,” Cứ một lúc nhóm Quý Nam lại cười nắc nẻ một trận, không cần đoán cũng biết đang nói cái gì.

Đào Hoài Nam dựa vào gần Trì Sính, chỉ muốn hít hà mùi hương trên người anh.

Sau đó Trì Sính đưa cậu đi trước, mọi người còn đang náo loạn, hai người quay về phòng trước.

Đào Hoài Nam uống rượu không tiện xử trí. Trì Sính sợ lát nữa cậu sẽ nói hoặc có hành động gì không đúng đắn, hơn nữa cũng muốn đưa cậu về nghỉ ngơi sớm.

Trì Sính hỏi cậu: “Có khó chịu không?

Đào Hoài Nam lắc đầu: “Không khó chịu một chút nào.”

Trì Sính đưa cậu đi tắm rửa, lúc tắm Đào Hoài Nam vẫn ôm rịt lấy anh. Hai người trần trụi bám lấy nhau, bây giờ Đào Hoài Nam là một con ma men. Vẫn chưa tới mức say, cùng lắm chỉ là rượu vào thành con quỷ háo sắc mà thôi.

Đây cũng là lý do vì sao Trì Sính phải đưa cậu về sớm, anh hiểu quá rõ Đào Hoài Nam.

Đào Hoài Nam rượu vào là lại bám người, bám lấy anh nheo nhéo không thôi. Nhưng cậu chỉ bám lấy mình Trì Sính mà thôi, nếu không có Trì Sính thì sẽ rất ngoan ngoãn, tìm một chỗ để ngủ.

Trì Sính không dễ gì mới có thể tắm cho cậu xong, ôm cậu ra ngoài.

Đào Hoài Nam rất thích Trì Sính ôm cậu như vậy, chân quặp chặt lấy người Trì Sính như một cậu bé.

Nhưng hôm nay cậu bé uống rượu, thế là không đợi Trì Sính đỡ cậu lên giường, hai người họ đã hôn nhau.

Họ vẫn luôn khăng khít, chỉ là nụ hôn của Đào Hoài Nam hôm nay hơi gấp gáp.

Bởi vì uống rượu, bờ môi và nhiệt độ cơ thể Đào Hoài Nam nóng hơn bình thường. Cậu bé mang theo hơi rượu, ôm lấy cổ Trì Sính hôn ngấu nghiến.

Họ đã làm chuyện thân mật nhất không biết bao nhiêu lần, đã quen rồi.

Nhưng đôi lúc tình cảm căng tràn trong lồng ngực, cảm thấy bao nhiêu vẫn không đủ. Muốn tuân theo dục vọng, muốn vâng theo bản năng kiếm tìm nhiều hơn.

Đào Hoài Nam đỏ mắt gọi “Trì Sính” hết lần này tới lần khác, Trì Sính ôm cậu vào lòng, Đào Hoài Nam nói, “Em muốn anh dữ dằn hơn một chút.”

Đào Hoài Nam quá bám người, lí nhí đòi hỏi, mượn rượu để làm nũng.

Đôi mắt Trì Sính đỏ lên từ bao giờ, ánh mắt trở nên hung dữ, anh giữ lấy Đào Hoài Nam không cho cậu làm loạn.

Nước mắt Đào Hoài Nam chảy dài từ khóe mắt, hôn lên khóe môi Trì Sính lấy lòng, bảo rằng: “..Em muốn thân với anh hơn chút nữa.”

Còn thân hơn nữa ư?

Họ đã thân thiết nhường này rồi.

Bốn ngàn ngày đã trói chặt hai người lại với nhau, hai linh hồn ôm ghì lấy nhau trong suốt tháng năm đằng đẵng.

Họ giống như anh em, tựa như người yêu, và như một bản thân khác của chính mình trong cùng một thời không.

Đào Hoài Nam muốn thân mật với Trì Sính hơn nữa, nhưng tâm nguyện này không thể hoàn thành.

Bờ vai mảnh mảnh khe khẽ run lên, sự căng thẳng và hoang mang khiến Đào Hoài Nam cảm thấy đau đớn.

Xúc giác của cậu bé mù nhạy cảm quá đỗi, bởi căng thẳng mà cơn đau khuếch đại hơn nhiều lần, Đào Hoài Nam ứa mồ hôi lạnh nhỏ giọng than: “Đau…”

Trì Sính cắn lấy vành tai cậu, khàn giọng nói: “Em mè nheo quá, Đào Hoài Nam.”

Đào Hoài Nam dụi trán lên đầu gối không kiềm chế được, nói: “Thử lại đi..”

“Không thử nữa.” Trì Sính lật người cậu lại, lau mồ hôi rịn trên tấm thân mảnh khảnh, dịu dàng đặt môi hôn lên thái dương.

Đào Hoài Nam điều chỉnh tư thế, chau mày lại, vẫn bướng bỉnh đòi hỏi: “Anh tới đi.”

“Không tới nữa.” Trì Sính cười véo cằm, lại dịu dàng xoa má cậu, “Không để em đau.”

Tuy rằng buổi tối hôm ấy họ không thể làm chuyện thân mật hơn nữa, nhưng không khí vẫn rực như lửa. Hơi thở và nhiệt độ như muốn thiêu đốt cả bản thân và đối phương, Đào Hoài Nam cắn tai Trì Sính nói: “Em mãi mãi là cún con của anh.”

Nếu người khác dùng từ chó để chỉ người thì chẳng khác nào lời vũ nhục, nhưng “Cún con” là bí mật đẹp đẽ giữa hai người họ.

Cùng nhau lớn lên, cùng làm cún con cho nhau. Đẹp như một lời trẻ con ngây ngô.

Hai cậu bé ra ngoài chỉ toàn làm chuyện xấu, anh Đông còn không biết gì, anh suốt ngày chỉ biết vui đùa thôi.

Trẻ con phải đi học, người lớn thì phải đi công tác.

Học kỳ cuối cùng lớp 12, một ngày dài như hai. Trì Sính vừa học phần mình, vừa giúp Đào Hoài Nam chuẩn bị tài liệu ôn tập.

Đào Hoài Nam cũng bắt đầu chăm chỉ học hành, giấy chữ nổi dùng nhiều như nước, luyện tốc độ làm bài của mình. Bàn tay non nớt cầm bút chữ nổi đến nỗi bị chai tay, buổi tối về nhà duỗi tay ra cho Trì Sính xem, nói đau lắm.

Trì Sính cúi đầu thổi qua loa, bảo rằng: “Được rồi.”

“Được gì mà được,” Đào Hoài Nam lắc đầu, “Anh chỉ lừa em thôi.”

Trì Sính biết cậu mệt mỏi, muốn nói chuyện với cậu một lúc. Trì Sính đan mười ngón với cậu, nắm tay cậu lay nhẹ, anh bảo rằng: “Em không cần phải vất vả như vậy.”

“Tại sao chứ?” Đào Hoài Nam cũng lắc tay Trì Sính, “Anh không muốn thành tích em tiến bộ hơn à?”

“Cứ bình bình là được rồi, không cần phải vất vả như vậy.”

Dường như Trì Sính chưa từng nói những chuyện này với Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam cũng không chủ động nhắc tới. Lúc này Trì Sính nhắc tới, thế là Đào Hoài Nam ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Em đã giỏi như vậy rồi, anh khen em ít quá à?” Trì Sính xoa mặt cậu hỏi.

“Đâu có, anh khen em miết.”

Nào giờ họ chưa từng chính thức ngồi lại nói chuyện với nhau, họ không chủ động nhắc tới chuyện này. Sắp kết thúc chương trình cấp ba, hai người sắp lên đại học rồi.

Rồi họ sẽ phải rẽ những hướng đi khác nhau, đây là điều đương nhiên. Họ không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng đều ngầm thừa nhận, không muốn nhắc tới mâu thuẫn này.

Nhưng không nhắc tới không có nghĩa là nó không tồn tại, không muốn đối diện nhưng sớm muộn vẫn phải đối diện.

Đào Hoài Nam không muốn phải mâu thuẫn với Trì Sính, đã rất lâu rồi họ không giận nhau.

Cuộc sống hiện tại tốt biết bao nhiêu, tất cả đều an ổn và tự do.

Tiếc là thời gian không dừng lại.

Trước mặt Trì Sính, Đào Hoài Nam vẫn nói cười vui vẻ, thi thoảng lại làm nũng.

Nhưng những khi không ở với nhau, phần lớn thời gian Đào Hoài Nam đều ngồi trầm tư. Thực ra cậu vẫn không thay đổi gì cả, trong lòng có những chuyện không thích nói ra, có những lúc muốn khép mình lại.

Phan Tiểu Trác huých nhẹ vào tay cậu, hỏi cậu: “Cậu đói à?”

Đào Hoài Nam nhếch khóe môi, lắc đầu nói: “Tớ không đói, mới tiết hai mà.”

Sau đó Phan Tiểu Trác không hỏi nữa, dúi kẹo que vào trong tay Đào Hoài Nam, hôm qua cậu mua đồ người ta trả thay cho tiền lẻ. Đào Hoài Nam đút vào trong túi, bảo rằng, “Cảm ơn Tiểu Trác nhé.”

Trì Sính làm bài thi thử kết quả rất tốt, nhưng anh Hiểu Đông đi công tác, không có người khen cùng Đào Hoài Nam.

Đào Hoài Nam nhớ anh trai, anh vừa đi công tác còn chưa xong việc.

Trì Sính đưa cốc nước cam cho cậu, Đào Hoài Nam nhận lấy uống một ngụm, sau đó lại đưa cho Trì Sính nhấp môi. Đào Hoài Nam liếm môi, nói sao mà ngọt quá.

Trì Sính hỏi cậu: “Em đang ngồi suy nghĩ gì vậy?”

Đào Hoài Nam chỉ vào điện thoại: “Em nhớ Hiểu Đông rồi.”

“Hiểu Đông không để ý tới em à?”

“Có chứ,” Đào Hoài Nam đặt cốc nước lên mặt bàn, “Anh ấy làm việc, không nói chuyện với em.”

Trì Sính ngồi bên cạnh bảo rằng: “Thế anh nói chuyện với em nhé.”

“Anh tranh thủ làm bài đi,” Đào Hoài Nam cố ý nghiêm mặt hỏi anh, “Em thấy anh thi tốt nên hớn quá à?”

Trì Sính cười, búng trán cậu.

Trì Sính là một người có chủ kiến, chuyện anh đã quyết định không thể thay đổi. Lúc chia lớp vì Đào Hoài Nam muốn anh học ban tự nhiên mà cả hai cơ hồ thương gân động cốt, tiếng than “Đau” của Trì Sính khiến Đào Hoài Nam đau lòng suốt hai năm.

Đến tận bây giờ mỗi khi Đào Hoài Nam nhớ tới Trì Sính ngồi xổm trước mặt cậu nói những lời đó, trái tim Đào Hoài Nam như thắt lại.

Bây giờ Trì Sính càng thản nhiên Đào Hoài Nam càng hoảng loạn, nếu kỳ thi đại học lại giống như hồi cấp ba, Đào Hoài Nam không biết đến lúc đó sẽ hành chết Trì Sính hay dằn vặt chính bản thân mình.

Dù là vế trước hay về sau đều rất tệ, dù sao đều không vô tội.

Đào Hoài Nam chất chứa nhiều tâm sự trong lòng, tắm xong tắt vòi hoa sen, lau qua nước rồi đi ra ngoài, ai ngờ lại đụng đầu vào cửa kính.

Trì Sính ở bên ngoài vội vàng bước tới, trông thấy Đào Hoài Nam đang xoa đầu, vẻ mặt hết sức hoang mang.

“Em làm gì vậy?” Trì Sính chau mày hỏi cậu.

“Em trượt mất,” Đào Hoài Nam hít sâu một hơi, đau đến nỗi choáng váng, “Anh nghe thấy à? Đụng vang thế cơ à?”

“Ai mà biết được.” Trì Sính kéo tay cậu ra, nhìn chỗ bị đụng đỏ, duỗi tay ra xoa.

Đào Hoài Nam vẫn còn ướt dựa vào người Trì Sính, khoác tay lên vai Trì Sính, không tự đi mà nằng nặc đòi Trì Sính bế ra.

Trì Sính vừa chê cậu phiền phức, vừa bế cậu ra ngoài, Đào Hoài Nam cười khúc khích dụi nước vào mặt anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.