“Họ vẫn luôn có thế giới nhỏ thuộc về hai người, tất cả được Đào Hiểu Đông ngầm cho phép.”
Nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhẹ người. Đào Hoài Nam kéo quần lên, Trì Sính đỡ cánh tay đưa cậu xuống. Hai người ra khỏi lều, cảm nhận được không khí bên ngoài, Đào Hoài Nam hít sâu một hơi bảo rằng: “Ban nãy nghe thấy tiếng cửa mà em mừng ghê nơi.”
Câu này nghe dường như cậu nhớ hai anh lắm, nhưng thực tế là nhịn tiểu lâu quá, chỉ mong anh về để đưa cậu đi vệ sinh.
“Em đừng để ý người ta có nhìn em hay không, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.” Trì Sính nói với cậu.
“Như thế xấu lắm,” Đào Hoài Nam vội vàng lắc đầu từ chối, “Sao anh không dạy em cái gì tử tế vậy.”
Đào Hoài Nam là một cậu bé rất sợ xấu, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, không ỷ vào đôi mắt không nhìn thấy gì mà làm những hành động không đúng đắn. Điều này cũng nhờ vào Đào Hiểu Đông và Trì Sính dạy dỗ em rất cẩn thận, từ nhỏ đã có những dấu hiệu “Việc không thể làm cấp độ 1, 2, 3”, giúp cho Đào Hoài Nam có những hành vi và cử chỉ giống như bao đứa trẻ bình thường khác, thậm chí còn làm tốt hơn cả họ yêu cầu.
“Thím nhiệt tình quá, cả buổi tối cho em ăn bao nhiêu hoa quả, buổi tối em nằm đã mót rồi.” Đào Hoài Nam đi vệ sinh xong còn chưa rửa tay, lúc này cậu không nắm tay Trì Sính, chỉ nhỏ giọng nói chuyện với anh, “Cả đêm qua anh không ngủ đâu đúng không? Lát nữa anh có thể nghỉ ngơi không?”
Trì Sính nói có chứ.
Đào Hoài Nam nói: “Thế em ngủ với anh nhé.”
Có rất nhiều chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, những chuyện trùng hợp như vậy lại rất thú vị.
Chẳng hạn như lúc Đào Hoài Nam mới quen Trì Sính, cũng bởi vì anh Đông chưa về mà cậu rất mót, nhờ vậy mà cậu mới nói câu đầu tiên với Trì Sính, nhờ Trì Sính tìm cho cậu một cái chai.
Bây giờ cũng là về quê, cũng để lo tang sự. Trì Sính vừa quay về, việc đầu tiên Trì Sính làm là ôm lấy Đào Hoài Nam, nhưng câu đầu tiên mà Đào Hoài Nam nói bên tai anh lại liên quan tới chuyện này.
Đào Hoài Nam nghĩ tới chuyện này cũng tự thấy rất buồn cười, bảo rằng: “Sao em suốt ngày mót tiểu thế nhỉ.”
Trì Sính nở nụ cười dịu dàng, anh đè lên nhúm tóc vểnh lên của cậu: “Ai biết được em.”
Tóc còn chưa gội, lúc này ấn hoài không xẹp xuống. Đào Hoài Nam rửa tay rồi nói với Trì Sính: “Anh giúp em lấy nước được không, em muốn gội đầu, em cứ thấy có mùi ấy.”
Ở trong thôn mới thực sự có “khói lửa”, giường sưởi dùng củi, cho nên lúc nào cũng phảng phất mùi củi đốt. Chăn và gối cũng ám mùi này. Quần áo ám mùi thì thôi, nhưng trên đầu ám mùi chỉ muốn gội.
Trì Sính dùng ấm đun nước, pha nước một nóng một lạnh, từ từ đổ nước xuống, Đào Hoài Nam cúi đầu vào chậu, cẩn thận gội đầu.
Cậu bé lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, không gội đầu một ngày cũng cảm thấy khó chịu, đúng là rất nhiễu sự. Trì Sính thì không phiền phức như vậy, đầu đinh lúc rửa mặt cũng tiện thể xối nước lên đầu, nước nóng hay lạnh đều không quan trọng.
Thím thì không tinh tế như vậy, hoặc cũng có thể do trong nhà không có khăn mặt mới, hồi sáng rửa mặt xong cũng để ráo nước tự nhiên. Nhà chú đều là người giản dị, ở quê không để ý nhiều, không cần thay khăn mặt cũng được. Tóc Đào Hoài Nam cứ nhỏ nước tí tách, lúc ngẩng lên cậu nói: “Hay là em ra ngoài hất nhé? Để một lúc là khô.”
Trì Sính nhìn quanh hai vòng thấy không có gì, anh cởi áo khoác ra đắp lên người Đào Hoài Nam, sau đó giơ tay cởi chiếc áo phông ra, anh chụp áo phông lên đầu Đào Hoài Nam lau tóc cho cậu, Đào Hoài Nam đưa tay ra sờ thấy vòng eo trần của Trì Sính. Thế mà cậu còn cảm thán: “Em đúng là phiền phức.”
Trì Sính lấy áo của mình giúp Đào Hoài Nam lau tóc gần khô, anh vỗ mông cậu bảo: “Được rồi.”
Đào Hoài Nam sờ lấy chiếc áo trong tay Trì Sính, như vậy không thể mặc được nữa rồi. Trì Sính không để tâm, anh tiếp tục khoác lên người. Đào Hoài Nam cất giọng gọi “Này” kêu anh dừng lại, cậu cởi đồ của mình ra đưa cho Trì Sính, sau đó mặc áo khoác của anh Đông vào kéo khóa tít lên mặt.
Thế là Trì Sính xin bột giặt để giặt áo, thực ra hai hôm chạy đôn đáo, áo anh cũng ám mùi khói rất khét, nhưng Đào Hoài Nam không để tâm.
Đào Hiểu Đông đang đứng bên ngoài nói chuyện, Trì Sính ra ngoài giặt áo phông rồi treo lên dây phơi hong khô, Đào Hiểu Đông còn thắc mắc: “Quần áo sao vậy?”
Đào Hoài Nam nói: “Lấy lau tóc cho em.”
Đào Hiểu Đông nhất thời cạn lời, bảo rằng: “Anh đến là phục hai đứa.”
Hôm nay đã qua giờ đẹp, mang tro về không thể hạ táng, phải đợi đến ngày mai. Họ lại thủ linh ngày cuối cùng, sáng sớm mai hạ táng cho cụ, sau đó ba anh em trở về.
Hôm nay Trì Sính ở nhà họ Trì, họ không dựng lều để linh cữu, trước đó không chuẩn bị. Trong sân chỉ xếp vài bộ bàn ghế đơn giản để bày đồ lễ và di ảnh.
Trì Sính không ngủ hai đêm rồi, anh vào phòng ngủ chợp mắt một lúc, bình thường giường không có người ngủ, lúc còn bà chỉ ngủ ở giường đơn, ở giữa giường có một vết lõm xuống, ván giường hơi mấp mô, trên đó phủ một lớp bụi mỏng. Bên cạnh giường có một hộc tủ thấp, trên đó đựng vài tạp vật.
Trì Sính không cởi giày ra, gối đầu lên túi của Đào Hiểu Đông. Ban đầu Đào Hoài Nam nghĩ luôn có người đi vào, hai người ngủ một chỗ thì không được hay, cho nên không đi tới, chỉ ngồi bên đùi Trì Sính, đặt tay lên chân anh. Sau đó Trì Sính nhắm mắt gọi “Đào Hoài Nam”, Đào Hoài Nam thưa lời, từ từ bò tới.
Đào Hoài Nam gối đầu lên cánh tay Trì Sính, Trì Sính nằm nghiêng trong lòng anh. Đào Hoài Nam cũng gần như thức suốt đêm qua, lúc này nằm kế bên Trì Sính, dù rằng xung qua phảng phất mùi khói và bụi, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác an toàn Trì Sính đem lại cho Đào Hoài Nam.
Họ cứ như vậy ngủ trong tư thế này, hai người đều ngủ rất say, lúc sau Đào Hiểu Đông đi vào cũng tới nằm, anh tìm một chỗ trống bên cạnh họ. Anh lấy hai chiếc gối dựa trên xe xuống, một cái nhét dưới đầu Đào Hoài Nam, nếu không một lúc sau Trì Sính sẽ tê tay mất, chiếc còn lại anh tự gối lên nằm.
Giữa chừng Đào Hoài Nam tỉnh dậy một lần, không biết bên ngoài có thứ gì rơi xuống làm cậu tỉnh giấc. Cậu tỉnh dậy nghe thấy bên cạnh có tiếng thở đều đều, bèn chau mày lại duỗi tay ra sờ, vừa sờ vào cổ tay liền biết là anh Đông, vẻ mặt lập tức thoải mái hơn nhiều.
Một bên là anh Đông, bên kia là Trì Sính, ở trong khoảng không nhỏ bé này cảm thấy an toàn quá đỗi.
Ba anh em tựa vào nhau ngủ non nửa buổi chiều, cuối cùng Trì Sính tỉnh dậy trước, anh vừa tỉnh Đào Hoài Nam cũng muốn tỉnh theo, Trì Sính thuận tay vỗ về.
Trì Sính ngồi dậy, Đào Hoài Nam ở trong mơ trở mình về nơi có hơi ấm, nằm cạnh anh Đông ngủ thêm một lúc.
Buổi tối họ tới nhà chú dùng cơm, chú thím chuẩn bị một mâm cơm đầy, Đào Hiểu Đông nói chuyện với chú, Trì Sính và Đào Hoài Nam ăn xong quay về nhà họ Trì trước. Chỗ quần áo giặt hồi sáng giờ đã khô, Trì Sính thu lại đắp lên người Đào Hoài Nam. Trên người Đào Hoài Nam ngoài mùi tro giấy khó ngửi ra còn ám theo mùi khói, cuối cùng giờ đã có mùi bột giặt thoảng hương.
Cả tối hôm ấy Đào Hoài Nam vẫn luôn kè kè theo sát Trì Sính, Trì Sính làm gì thì cậu yên tĩnh ngồi bên cạnh. Hai người bên nhau một thời gian dài cũng đã quen với hình thức bên nhau như vậy.
Buổi tối ở làng quê vừa lạnh lẽo vừa tăm tối, Đào Hoài Nam không sợ bóng đêm, hai người ngồi nắm tay nhau trong sân, Trì Sính nắm một tay Đào Hoài Nam trong lòng bàn tay để véo đầu ngón tay mềm mại. Hơi ấm giữa những kẽ ngón tay truyền qua làn da, khiến đêm mùa thu lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, họ hạ táng cho bà
Trì Sính khoác vải hiếu trắng lên người, dập đầu lạy mấy cái theo lời chỉ dẫn.
Đến khi hoàn tất đám hiếu, Đào Hiểu Đông dẫn hai anh em tới nơi an nghỉ của bố mẹ để đốt vàng mã. Đào Hiểu Đông mua hai phần mộ trong nghĩa trang, trong đó đựng một vài đồ cũ của cha mẹ, trên tấm bia khắc di ảnh, bình thường họ gần như không về quê, tết Thanh Minh, Trung Nguyên đều đặt hoa ở bên kia.
Mộ của ba mẹ rất sạch sẽ, không có cỏ dại, xem ra chú thường xuyên tới đây thu dọn. Đào Hiểu Đông dẫn hai em tới nhìn, Đào Hiểu Đông ngồi xuống trước mộ trò chuyện với ba mẹ một lúc.
Năm đó lúc đưa tang ba mẹ Đào Hiểu Đông mới chỉ hai mươi lăm, bây giờ Đào Hiểu Đông đã ba mươi sáu rồi. Hơn mười năm, anh không còn trẻ như ngày nào, nói già lại chưa tới. Đào Hoài Nam thì từ một cậu bé non nớt giờ đã thành một cậu chàng đẹp trai rồi.
Thời gian nhanh như thoi đưa, đảo mắt lại quay về nơi này, vậy mà đã ngần ấy năm trôi qua. Sau khi Đào Hoài Nam không thể nhìn thấy, ba mẹ vẫn luôn nói xin lỗi anh, để em trai liên lụy cả cuộc đời của anh. Nhưng trước giờ Đào Hiểu Đông chưa từng nghĩ như vậy, anh nhìn Đào Hoài Nam, quay đầu mỉm cười hỏi: “Sao hả? Con chăm con trai bé bỏng của hai người dậy thì thành công chứ?”
Đào Hiểu Đông lại nhìn sang Trì Sính, bảo rằng: “Còn đây là cậu ba nhà chúng ta.”
Nghĩ lại thấy không đúng, “Thằng bé lớn hơn Tiểu Nam một tuổi, là cậu hai mới đúng. Tiểu Nam có thể bình an lớn lên như vậy không phải công con đâu, do một tay Tiểu Trì nuôi lớn đấy. Con chỉ bỏ tiền chứ không phải lo gì.”
Trên người Đào Hoài Nam có rất ít sẹo, bình thường ít khi va đụng, đối với người mù mà nói chuyện này rất khó khăn. Lần trước Đào Hiểu Đông đi viện trợ y tế dẫn cậu đi cùng, có anh trai ruột đưa đi mà ngã bầm dập khắp người, trán cũng bầm xanh. Cuộc sống của người mù đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút là lại bị thương ngay.
Nào giờ Đào Hoài Nam hiếm khi bị thương nặng, bản thân cậu cũng mong manh sợ đau, cái tính đỏng đảnh này cũng do Trì Sính chiều mà ra cả. Có người chăm chút nên mới sợ đau, nếu không đã luyện quen rồi.
Gần bốn ngàn ngày, Đào Hoài Nam lớn lên trong tay Trì Sính, từng phân từng tấc trên người cậu được Trì Sính chăm chút, Trì Sính nắm tay cậu từ từ trưởng thành. Sự thân mật giữa hai người ngay cả Đào Hiểu Đông cũng không chen vào được. Họ vẫn luôn có thế giới nhỏ thuộc về hai người, tất cả được Đào Hiểu Đông ngầm cho phép.
Cho nên có lẽ có rất nhiều chuyện vốn không nên, nhưng trước giờ Đào Hiểu Đông chưa từng để ý những chuyện này, chỉ cần tụi nhóc vui là được rồi. Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng, bất kể có nên hay hông, Đào Hiểu Đông rất chiều về khoản này, anh đã chiều nhiều năm như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Đào Hoài Nam và Trì Sính xin nghỉ tổng cộng ba ngày, thứ năm đến lớp Phan Tiểu Trác nhét cho Đào Hoài Nam một chồng vở ghi, Đào Hoài Nam sờ thấy chồng vở dày cộp thì ngớ người, cậu hỏi: “Sao nhiều vậy?”
“Nhiều vở thôi, mỗi quyển trong đó chỉ có vài trang thôi, có một số bài tớ giúp cậu chuyển thành file rồi, tối tớ gửi cho cậu.” Phan Tiểu Trác đẩy cặp kính mắt, nói với Đào Hoài Nam, “Cậu nhờ anh nhỏ in giúp cậu, cậu học theo dàn ý.”
Cậu nghiêm túc nói lời cảm ơn, Phan Tiểu Trác cũng nghiêm túc nói không cần khách sáo. Nói xong cả hai đều cảm thấy buồn cười. Đào Hoài Nam cười bảo: “Sao ngày nào chúng ta cũng phải khách sáo giả trân như vậy.”
Phan Tiểu Trác nói: “Do cậu mà.”
Đào Hoài Nam lại nói: “Lúc tớ nói cảm ơn chỉ nói lấy lệ thôi, cậu không cần trả lời, trả lời lại thấy hai đứa giả trân.”
Nói rồi hai người lại khẽ cười khúc khích, lúc bàn tay hai người chạm nhau bàn tay Đào Hoài Nam lạnh toát, thế là Phan Tiểu Trác đứng dậy giúp cậu đóng cửa lại.
Cậu ấy luôn như vậy, rất chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng khi làm đều lặng lẽ trầm mặc, không nói tiếng nào. Đào Hoài Nam đã quen với sự trầm mặc của cậu, Trì Sính cũng không thích nói chuyện. Phần lớn mọi người không thích những người kiệm lời, cảm thấy họ lạnh lùng, thường hiểu nhầm cảm xúc của họ.
Các mối quan hệ của Phan Tiểu Trác rất bình thường, người khác cũng ít khi nói chuyện với cậu ấy. Không thích giao lưu thành thử cũng không thân thiết với mọi người. Những lúc có cậu ấy, người khác cũng không dám nói chuyện với Đào Hoài Nam, sợ Phan Tiểu Trác giận. Trong mắt các bạn học, cậu ấy là con nhà người ta chính hiệu, mọi người không thích tiếp xúc với cậu ấy.
Nhưng hai người ngồi cùng bàn ngày nào cũng có chuyện để tỉ tê, thực ra thân rồi sẽ thấy cậu ấy cũng chỉ là một học sinh bình thường, cũng có những cảm xúc bình thường, cũng biết pha trò cười.
Đào Hoài Nam nghỉ học mấy ngày quay trở lại, Phan Tiểu Trác nhiệt tình với cậu hơn bình thường một chút, tuy rằng không thể hiện rõ ràng, nhưng Đào Hoài Nam nhạy cảm vẫn phát hiện ra.
“Sao hôm nay cậu nói nhiều thế? Bình thường cậu đâu có nói nhiều như vậy đâu.” Đào Hoài Nam trông về phía bạn cùng bàn, “Cậu.. cậu nhớ tớ đúng không?”
Phan Tiểu Trác nghe cậu nói vậy, vội quay đầu ra chỗ khác: “Làm gì có!”
“Tớ thấy chuẩn rồi!” Vẻ mặt Đào Hoài Nam có chút ranh mãnh, nhỏ giọng nói, “Mấy hôm nay tớ không tới lớp cậu buồn chứ gì? Không có ai nói chuyện với cậu đúng không?”
Phan Tiểu Trác ra dấu “suỵt”, dặn cậu hạ thấp âm lượng xuống, “Đang trong giờ đấy, lát nữa cô lại mắng hai đứa mình.”
“Cậu xem bộ dạng đã nghiện còn ngại của cậu kìa,” Đào Hoài Nam “Hừ” một tiếng, “Chỉ thế là giỏi.”
Phan Tiểu Trác vốn là một cậu bé ngoài lạnh trong nóng, cậu nhỏ hơn Đào Hoài Nam hơn một tuổi, Đào Hoài Nam và Trì Sính đi học muộn, nhưng hai anh em nhảy một lớp, thành thử không lớn hơn các bạn cùng lớp là bao. Phan Tiểu Trác thì đi học sớm, lúc đi học vừa mới lên sáu, có lẽ cậu ấy nhỏ nhất trong lớp.
Bởi vì Đào Hoài Nam hỏi cậu nhớ mình à mà ngày hôm đó mà Phan Tiểu Trác đỏ mặt một lúc lâu.
Cậu nhóc nào giờ chưa từng biểu đạt cảm xúc của mình, cũng chưa từng nói với ai những lời như vậy, bị Đào Hoài Nam trêu chọc cảm thấy ngại ngùng, muốn nói gì đó tỏ vẻ tự nhiên hơn, nhưng qua hồi lâu không nói được ra.
Nghỉ giữa giờ, Quý Nam đi khập khiễng tới cửa sổ ở hành lang, ló đầu vào gọi “Đào Hoài Nam”.
Đào Hoài Nam nghe thấy tiếng, trông về phía cậu ấy, Quý Nam bảo, “Ra lấy đồ này.”
Đúng lúc này chuông reo, để Đào Hoài Nam đi ra rồi lại đi vào sẽ tốn mấy phút. Phan Tiểu Trác vừa nghe thấy tiếng chuông vội vàng chạy ra ngoài, động tác hết sức mau lẹ, Quý Nam cười hỏi, “Ơ bữa nay nhanh nhẹn thế?”
Phan Tiểu Trác nhìn cậu ta, bảo rằng, “Mau lên, cô giáo lớp tớ không cho giao du với lớp khác.”
Quý Nam phì cười, chặn cậu ta lại, “Cô giáo lớp cậu còn chưa tới mà?”
Phan Tiểu Trác là học sinh ngoan điển hình, rất kính nể giáo viên, lúc này chau mày quay lại, cậu giục Quý Nam, “Mau lên.”
Lúc này Quý Nam mới nhường cậu ta, bảo rằng: “Ban nãy tớ xuống tầng anh Khải cho, hai người ăn đi.”
Phan Tiểu Trác nhận lấy rồi vội vàng quay về phòng, chạy bước nhỏ về chỗ ngồi, đặt đồ lên đùi Đào Hoài Nam, bảo rằng: “Anh Khải cho.”
Cậu chỉ truyền lại lời của Quý Nam chứ không nghĩ nhiều. Dứt lời mới cảm thấy khó xử, lại nói: “Cậu ta gọi như vậy, chắc là cái anh.. anh Khải ở lớp cậu.”
“Anh Khải thì anh Khải,” Đào Hoài Nam không để tâm, duỗi tay ra sờ lấy, là hai hộp bánh ngọt miếng nhỏ, cậu huých vào tay Phan Tiểu Trác, hỏi cậu ấy, “Giống nhau à?”
Phan Tiểu Trác đưa mắt nhìn, lắc đầu nói: “Một đen một xanh.”
“Vậy cậu chọn đi.”
“Tớ không ăn đâu,” Phan Tiểu Trác vội vàng nói, “Cậu tự ăn đi.”
Thế là Đào Hoài Nam thuận tay nhét một cái vào trong ngăn bàn cậu ấy, “Anh Khải toàn cho đồ ngon thôi, cậu ấy cho đồ ngọt cửa hàng nhà chị cậu ấy, chị ấy làm bánh ngọt ngon cực.”
Phan Tiểu Trác còn muốn nói gì đó, cô giáo đã quay trở lại, Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói “Suỵt”.
Về quê bỏ lỡ bài học ba ngày, Trì Sính chắc chắn phải học bù. Trì Sính rất nghiêm khắc với bản thân, mấy ngày sau đó về nhà học đến tối muộn.
Lớp 12 không có bài học mới, cả năm lớp 12 chỉ ôn tập, chương trình học đã được học xong hết từ lớp 11. Anh làm đề khoa học tự nhiên hơn hai tiếng, làm hết bài tập lại làm bài tập bổ sung đến nửa đêm.
Đào Hoài Nam cũng không ngủ, Trì Sính học xong Đào Hoài Nam ngồi sau lưng xoa bóp cho anh một lúc.
Anh Đông lại đi công tác rồi, khoảng thời gian này anh rất bận rộn, bác sĩ Thang không vui vì điều này, lần trước Đào Hoài Nam còn nghe thấy anh Đông nịnh bác sĩ Thang.
Quả nhiên con người ta khi yêu bao giờ cũng có chút khác với bình thường, người cẩu thả thế nào cũng trở nên tinh tế hơn, người lạnh lùng cách mấy cũng không còn lạnh lùng nữa.
Đào Hoài Nam nghĩ tới anh Đông và bác sĩ Thang, cảm thấy như bây giờ tốt biết bao.
Đào Hoài Nam xoa bóp một lúc, Trì Sính kéo lấy cậu, bảo rằng: “Ngủ đi.”
Trì Sính tắt đèn, hai người hôn nhau một lúc, Trì Sính đặt tay lên bụng Đào Hoài Nam, sau đó cả hai vào giấc ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]