“Đào Hoài Nam nhẹ nhàng hôn lên lồng ngực Trì Sính, Trì Sính xoa đầu cậu.”
Hôm đó trở về nhắc tới cậu bé kia, vừa nhắc tới thím Hoàng đã biết họ đang nói tới ai, thím hỏi: “Ông nó đưa nó đi ra ngoài à?”
Có người nói phải.
Nhắc đến những chuyện như thế này luôn khiến lòng người trùng xuống.
“Thế chắc là bà nó muốn đưa nó ra ngoài chơi, chứ bình thường ông Diệp không đưa nó theo cùng.” Thím Hoàng vừa bưng đồ ăn tới cho họ, vừa nói, “Nó có thể sống đến ngày hôm nay là nhờ vào bà nó cả, hồi nhỏ ông nó hở ra là ném nó đi, không chịu được bà nội nên lại đưa nó về, bà nó lúc thì đòi chết lúc thì đòi thắt cổ, nhờ vậy mới giữ được cái mạng nhỏ này, ném ra ngoài khác nào chết, ai muốn chứ.”
“Vậy cô nhi viện thì sao?”
Thím Hoàng nói: “Trước kia chỗ bọn thím nghèo lắm, lúc đó nơi này còn chưa mở khu du lịch, chỉ là một thôn làng bình thường thôi, lấy đâu ra cô nhi viện, bây giờ cũng không có. Lại nói không phải cái gì cô nhi viện cũng nhận, những hoàn cảnh có gia đình có nhà thì sẽ không nhận đâu.”
Thím Hoàng thở dài, nói tiếp: “Lão Diệp không muốn nó sống, ném ra vòm cầu, bỏ ra rừng, ném thằng bé ở nơi không người chẳng được mấy ngày là chết.”
Đào Hoài Nam không nói nên lời, buông tay xuống gầm bàn, tìm lấy bàn tay Trì Sính. Trì Sính nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng xoa ngón tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593168/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.