Vỡ giọng cứ mang lại cảm giác như biến thành một người khác vậy. Đào Hoài Nam khó chịu với giọng nói của Trì Khổ suốt một khoảng thời gian dài. Ngày nào cũng chê ỏng chê eo. Có lúc nói chuyện thì rụt cổ lại tránh né, Trì Khổ hỏi cậu sao vậy, cậu nhỏ giọng chê giọng anh khó nghe quá.
Khiến Trì Khổ phiền đến mức chẳng muốn đoái hoài gì tới cậu luôn.
Cái đồ lắm chuyện phiền ở chỗ ấy, bạn trả lời cậu ấy, cậu ấy chê giọng bạn khó nghe, nhưng bạn mà không trả lời, cái đồ phiền phức lại bám riết, cứ dỗ dành “anh trai ơi anh trai à”.
Đến nỗi Đào Hiểu Đông cũng không nhìn nổi, bảo cậu đừng làm trò nữa.
Đào Hiểu Đông đi gặp mặt bạn bè cũng dắt hai cậu nhóc đi cùng, cuối tuần tìm một nơi vui vẻ để chơi đùa.
Đào Hoài Nam lớn rồi, cũng đã học cấp hai rồi, không còn được các anh thay phiên nhau bế nữa. Nhưng anh Điền Nghị và anh Hạ Viễn vẫn còn rất quý cậu, mỗi lần gặp cậu đều ôm vào người hỏi thăm rất nhiều điều.
Anh Hạ Viễn là ông chủ, giàu sụ luôn, thường xuyên dúi tiền vào túi của Đào Hoài Nam.
Đào Hoài Nam ôm túi muốn tránh đi, không tránh được thì gọi anh trai, Đào Hiểu Đông cách rất xa không biết bọn họ đang làm cái gì, anh cất giọng gọi Hạ Viễn: “Bớt ngả ngớn đi, đừng có nhúng chàm em trai tôi.”
“Cái con người này,” Hạ Viễn không biết phải nói thế nào, “Tôi nhúng chàm Tiểu Nam khi nào cơ.”
Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593131/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.